[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 445: Đều Bị Giết (1)


Chương 445: Đều Bị Giết (1)
Chương 445: Đều Bị Giết (1)
Chương 445: Đều Bị Giết (1)
Lục y nhân dẫn Tô Oanh đi vào cung điện, dấu vết bị phá hỏng ở ngoài cung điện nói cho mọi người biết rằng nơi này vừa trải qua một trận chiến ác liệt vào tối hôm qua.
Hai người đi vào điện từ cửa chính, mới vừa đi vào là một đại sảnh rộng rãi, ở giữa bày một cái vương tọa khảm bảo thạch, nơi này hẳn là nơi Ngụy Cơ ở thường xuyên.
Cả cung điện có tổng cộng có sáu tầng cao như vậy, tẩm điện của Ngụy Cơ nằm ở tầng cao nhất, chiếm cứ cả một tầng như vậy.
Trên sáu tầng còn có một tầng lửng, nơi này chính là một phòng tối, sau khi nàng phóng độc thì Ngụy Cơ đã trốn ở chỗ này.
Cung điện rất lớn, nhưng mà chưa tới 30 phòng, đi một vòng rồi đi xuống, ngoài tầng gác ở ngoài ra thì có vẻ như trong điện cũng không có gì khác thường.
Tô Oanh cảm thấy nơi này sẽ không đơn giản như thế, cả cung điện cũng không hề có dấu vết Ngụy Cơ qua lại.
Sau khi đi một vòng thì Tô Oanh kéo ghế ngồi xuống: "Nàng ấy làm thế nào để có thể trải qua mỗi ngày như thế này chứ?"
Lục hộ pháp nói: "Hàng ngày, khi mặt trời lên cao tới giữa trưa thì bệ hạ mới dậy, sau khi ăn xong, nếu tâm tình tốt thì sẽ trêu chọc vật cưng, hoặc là tìm hai người đến để pha trò, tâm tình không tốt thì sẽ không hề chạm vào bất kì ai."
"Ngoài ra?"
Lục y nhân ngừng một chút nói: "Thỉnh thoảng có thể sẽ vào trong lăng mộ của nữ hoàng đời trước."
"Nữ hoàng đời trước?"
"Đúng, người đã sống ở đây lâu rồi nói rằng bệ hạ cướp ngôi vị hoàng đế từ chỗ của nữ hoàng đời trước."
Tô Oanh nhớ tới nhóm Hổ Uy đã nói rằng người Thiên Khôi đã tồn tại trên trăm năm nên có nữ hoàng đời trước cũng không kỳ lạ.
Quả nhiên, nàng cảm thấy rằng nàng có rất nhiều điều nghi ngờ đối với chỗ này, nàng muốn biết rõ là nơi này lúc đầu tồn tại bằng hình thức nào.
Tô Oanh nhìn Lục Y với ánh mắt thờ ơ: "Cởi khăn trên mặt ra."
Lục hộ pháp sửng sốt trong nháy mắt, ngoan ngoãn lấy khăn che mặt xuống.
Sau khi Tô Oanh thấy rõ dáng dấp của hắn thì cũng sững sờ, đương nhiên là hắn cũng giống hồng hộ pháp dài mấy phần, có thể là do đeo khăn che mặt trong một thời gian dài nên mặt hắn cực kỳ trắng, là kiểu trắng bệch không khỏe mạnh khi ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Mặt mày hắn sáng sủa, dáng dấp trông cực kì sạch sẽ, thanh tú, dù cho không biết rằng đôi tay của hắn đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, cặp mắt kia cũng trong suốt, mặc dù nhìn hơi tê dại và đờ đẫn.
"Ngươi tới chỗ này thế nào?"
Lục hộ pháp sững sờ, không nghĩ tới Tô Oanh sẽ hỏi như vậy, hắn hơi nhíu mày, dường như có hình ảnh nào lướt qua trước mắt, nhưng mà hình ảnh đó quá nhanh, căn bản là hắn không bắt được.
"Không biết."
"Trong trí nhớ của ngươi không còn liên quan đến bất kỳ chỗ nào khác ngoài nơi này sao?"
Lục hộ pháp lắc đầu một cái: "Vâng."
"Người ở chỗ này đều giống với ngươi, cả những đứa trẻ ở trên sân huấn luyện nữa, tất cả đều được các ngươi mang về từ bên ngoài sao?"
Lục hộ pháp gật gù: "Vâng."
Tô Oanh nhìn Lục hộ pháp, đột nhiên nhớ tới những ký ức mà trước giờ nàng không muốn nhớ lại.
Trại huấn luyện tập trung lạnh lẽo, hàng ngày ngoài huấn luyện khô khan ra thì chính là chém giết điên cuồng.
Giữa người và người chỉ là đối thủ có thể đánh nhau đến sống đi chết lại bất cứ lúc nào, cho nên ở chỗ quái quỷ kia, nàng sẽ không chủ động tiếp xúc với bất kì ai, đương nhiên sau này điều này cũng khiến ở nàng bị giáo huấn thê thảm rất nhiều lần, nàng sẽ không tiếp tục tin tưởng bất kì ai trong trại huấn luyện, nếu không thì nàng cũng không thể sống sót mà đi ra từ cái chỗ quái quỷ đó.
Tòa thành này, tất cả mọi người ở đây đều mặc quần áo màu sắc, cực kỳ giống với nàng năm đó, trong lúc sống cùng nhau thì bọn họ cũng không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, thậm chí còn không muốn chạm mắt nhau, nói vậy cũng là sợ rằng sẽ có một ngày, đối phương sẽ trở thành người đâm một dao sau lưng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận