[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 447: Tất Cả Đều Ổn (1)


Chương 447: Tất Cả Đều Ổn (1)
Chương 447: Tất Cả Đều Ổn (1)
Chương 447: Tất Cả Đều Ổn (1)
Tô Oanh lắc đầu: "Không cần, ta sẽ tự mình xử lý, ngươi đi đi." Nói xong nàng cưỡi con cọp đi mà không hề quay đầu lại.
"Ôi chao, ôi, ôi, Tô nương tử . . ."
Tô Oanh vẫn không yên tâm lắm, cứ về nhà trước đã.
Vừa tới ngoài cửa nhà là đã nhìn thấy nhóm Triệu Năng bảo vệ ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Oanh đến, trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng: "Phu nhân trở về."
Tô Oanh xoay người xuống hổ: "Ừ, trong nhà không có gì chuyện chứ?"
"Phu nhân yên tâm, tất cả đều ổn."
Tô Oanh gật đầu: "Ta đi xem bọn nhỏ."
Sau khi Tô Oanh đi vào sân thì lo lắng rằng dáng vẻ của mình sẽ làm con sợ, vẫn nên ra sân sau rửa mặt thôi, sau khi rửa sạch vết máu trên mặt thì lại quay về phòng, cởi áo bào dính đầy máu đen trên người ra, vào trong không gian xử lý vết thương trên người một cách đơn giản xong thì mới từ bên trong đi ra, thay một cái áo bông sạch sẽ.
Mấy người Triệu ma ma đang bận rộn trong phòng bếp, ra ngoài thì nhìn thấy Tô Oanh từ trong phòng đi ra thì ai cũng vui vẻ bước tới.
"A di đà Phật a di đà Phật, phu nhân đã trở về rồi."
"Mẫu thân về."
Đại Bảo và Nhị Bảo ở lầu hai nghe thấy tiếng động tĩnh thì cũng chạy ra, không nói hai lời đã lập tức nhào vào lòng Tô Oanh.
"Mẫu thân, ngươi đã quay về rồi, Linh Nhi lo lắng gần chết."
Tô Oanh ngồi xổm người xuống bế bọn họ lên, hôn mạnh một cái lên mặt hai người.
"Có nhớ mẫu thân không nào."
Nhị Bảo ôm cổ của nàng nói: "Nhớ, cực kỳ nhớ luôn!"
Đại Bảo cũng ngoan ngoãn dừa vào người Tô Oanh: "Mẫu thân, ngươi bị thương rồi, có đau hay không?"
Đại Bảo nhìn vết thương trên trán Tô Oanh với khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng.
Tô Oanh nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, nói: "Đau, ngươi thổi cho mẹ nhé?"
Hai túi sữa nhỏ đều phồng má lên, quay qua thổi vài hơi vào vết thương của nàng.
"Được rồi, mẫu thân không đau nữa, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện nên mẫu thân phải đi ra ngoài xử lý, bây giờ các ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà chờ mẫu thân trở về, biết chưa?"
Hai đứa nhóc hơi không nỡ, kéo cánh tay của Tô Oanh, nàng vừa mới trở về mà lại muốn đi nữa rồi.
"Mẫu thân, có thể đừng đi được không.
Tô Oanh cũng muốn ở cùng với bọn họ, nhưng bây giờ xung quanh đều rất hỗn loạn, có một số việc phải làm cho xong.
"Linh Nhi mau buông tay ra, mẫu thân có chính sự phải làm, ngươi không thể làm lỡ chuyện của mẫu thân được." Đại Bảo hiểu chuyện nên nắm lấy tay Nhị Bảo.
Nhị Bảo không muốn nên mếu máo, nhưng vẫn ngoan ngoãn không khóc nhè.
Triệu ma ma nắm tay của hai người, nói một cách dịu dàng: "Ngoan nào, một lát nữa phu nhân sẽ trở về thôi."
"Đúng vậy, mẫu thân sẽ trở về rất nhanh, cứ đi chơi trước đi, sau khi mẫu thân quay về thì sẽ ở cùng với các con." Tô Oanh nói xong thì xoay người rời khỏi phòng.
"Tiêu Tẫn đâu?"
"Lão gia ở cửa chính bên kia."
"Ta sẽ đi gặp."
Khi Tô Oanh đến cửa chính thì Tiêu Tẫn đang dẫn người đi chữa trị cho người bị thương và tu sửa cửa chính bị phá hỏng.
"Tiêu Tẫn."
Tiêu Tẫn nghe tiếng nên nhìn xuống từ trên cửa thành, thấy là Tô Oanh thì từ trên cao đi xuống.
Tô Oanh nhìn vết máu đầy người hắn thì nhíu mày theo bản năng: "Ngươi bị thương?"
Lúc Tô Oanh đang nhìn mình thì Tiêu Tẫn cũng nhìn khắp người cô, nhìn thấy trán nàng dùng vải băng bó đơn giản thì sắc mặt không dễ nhìn, lập tức kéo nàng đến một căn phòng nhỏ cạnh cửa rồi ngồi xuống.
"Cẩu thả."
Miệng Tiêu Tẫn thì nói một cách bất mãn, nhưng tay thì giúp nàng xử lý vết thương trên trán rất nhẹ nhàng.
Khi nhìn thấy vết thương dài bằng ngón tay cái thì lông mày Tiêu Tẫn càng nhíu chặt hơn.
"Tình hình bên kia thế nào, sao lại bị thương?"
"Không có gì, chỉ là đánh một trận, ở đó có một nữ hoàng, là người thống trị của bọn họ, nhưng mà ta đã bắt được người rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận