[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 454: Di Cư Và Ở Lại (1)


Chương 454: Di Cư Và Ở Lại (1)
Chương 454: Di Cư Và Ở Lại (1)
Chương 454: Di Cư Và Ở Lại (1)
"Chuyện này ta không thể hoàn toàn thay mọi người quyết định, còn phải về hỏi ý của họ."
Tô Oanh hiểu gật gật đầu, chợt nghe Hổ Uy nói: "Nếu là chúng ta đi hết thì bên này chẳng phải là bỏ hoang hay sao?"
"Không bỏ đâu, tương lai sẽ có thêm nhiều người lưu vong tới đây, chúng ta cũng có thể tranh thủ cơ hội này mở rộng nhân số." Thành lớn như vậy, doanh Lão Hổ càng không kém, nhưng chỉ có họ thôi thì quá ít.
"Còn Thanh Long Doanh bị tàn sát trước đó chúng ta đều phải thu lại, tạo dựng một vùng đất thuộc về Bắc Hoang của chúng ta."
Đám người Mông Tư liên tục ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, dần dần tỉnh táo lại, Tô Oanh không đơn thuần là muốn đổi một nơi sinh sống thoải mái hơn, nàng rõ ràng là muốn chiếm cả Bắc Hoang.
Đôi mắt phượng của Tô Oanh âm u tĩnh mịch, thong dong đứng lên, tràn đầy quyết tâm không thể lay chuyển: "Chúng ta đều là người bị đất nước của mình hắt hủi, một trong số các ngươi hoặc có tội, hoặc bị oan, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể trở về, chẳng lẽ chúng ta cứ không có gốc gác, không có hộ tịch cả đời? Tô Oanh ta thì không, nếu họ không thừa nhận chúng ta, ta đây đành sáng tạo cho mình một đất nước. Ai nói gì cũng vô dụng."
Lời này nếu để người khác nói họ sẽ cảm thấy đối phương quá mức cuồng vọng tự đại, nhưng Tô Oanh đúng là có năng lực này.
"Từ lâu Hổ Uy ta đã nói cái mạng này là Tô nương tử cho, bất luận Tô nương tử làm gì, ta đều sẵn lòng nghe theo vô điều kiện."
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy."
Kiều Dương luôn miệng phụ họa.
Tô Oanh gật đầu nhìn Mông Tư, Mông Tư hơi khó xử:
"Tô nương tử, chuyện này..."
"Mông đại thúc không cần mang bất cứ gánh nặng tâm lý gì cả, doanh Lão Hổ vốn cũng cần người ở lại coi sóc. Dù sao đất hoang và vườn trái cây mà chúng ta khai khẩn cũng cần có người trông coi, chúng ta tốn rất nhiều công sức mới gây dựng nên chỗ này, sao mà vứt được."
Mông Tư nghe nàng nói như vậy thì thở ra một hơi: "Tô nương tử nói rất đúng."
Đi hay ở là quyết định cá nhân, Tô Oanh tuyệt đối không cưỡng cầu.
Tường tận mọi việc rồi, đám Mông Tư rời đi.
Những ai muốn đến thành Thiên Khôi có thể chuẩn bị hành lí đi ngay.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Oanh lại gọi đám Triệu ma ma đến, nói với họ về việc chuyển nhà.
Nàng cho những người khác quyền được lựa chọn, nhưng đám Triệu ma ma nhất định phải theo nàng.
"Phu nhân yên tâm, trong vòng mấy ngày nữa chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc ở đây rồi cùng phu nhân đến đó." Nghe Tô Oanh nói xong, tất cả mọi người không có ý kiến gì.
Không có ý kiến là bình thường, dù sao cũng nhờ Tô Oanh mà họ mới được định cư ở Bắc Hoang, có nơi ở ổn định, làm gì có chuyện yên ổn rồi lại muốn phủi tay làm ngơ.
Đồ đạc của họ thật ra không ít, những đồ dùng trong nhà Điền Mục không nỡ vứt, muốn mang đi hết. Tô Oanh không ngăn cản.
"Mẫu thân, chúng ta sẽ đi đâu?" Đại Bảo và Nhị Bảo chỉ nghe Triệu ma ma nói họ sắp chuyển đi, nhưng lại không biết mình sẽ đi đâu.
"Đi đến một nơi tốt hơn, con thích không?"
"Mẫu thân có đi không?"
Tô Oanh gật đầu: "Mẫu thân đương nhiên sẽ đi rồi."
"Mẫu thân đi, Linh nhi đi, ca ca đi, phụ thân cũng đi." Dù sao ở đâu có mẫu thân thì ở đó nhất định phải có bọn họ.
"Đúng, phải ở chung một chỗ với Linh nhi, mẫu thân và phụ thân."
Tô Oanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của chúng rồi dắt về phòng: "Ừ, ở bên cạnh nhau, các con xem mình có gì muốn đem theo thì lấy bao ra bỏ vào, đến lúc đó sẽ mang hết đi."
"Dạ."
Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy đi thu dọn đồ đạc.
Tô Oánh cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng, thật ra nàng chẳng có gì để dọn ngoại trừ mấy bộ quần áo, lúc trước nàng đã bỏ hết mấy thứ quan trọng vào không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận