[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 455: Di Cư Và Ở Lại (2)


Chương 455: Di Cư Và Ở Lại (2)
Chương 455: Di Cư Và Ở Lại (2)
Chương 455: Di Cư Và Ở Lại (2)
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Tô Oánh tranh thủ cơ hội vào không gian một chuyến.
Bây giờ nàng vẫn rất tò mò về Ngụy Cơ.
Ngụy Cơ im lặng nằm trong không gian như thể chết rồi.
Tô Oanh đi tới nhấc nàng ta lên khỏi mặt đất, nhưng nàng ta vẫn bất động vô lực, mặc cho Tô Oanh xách, không hề có ý định phản kháng.
"Đừng giả chết, ta biết ngươi khỏe như vâm."
Ngụy Cơ đội mũ bảo hiểm không nhìn thấy gì, nhưng Tô Oanh thoáng như nghe thấy tiếng cười quái dị của nàng ta.
"Tại sao ngươi không giết ta?"
"Vì ta hiền lành lương thiện. Con rối trước đây nghe lời ngươi hôm qua vừa gọi ta là nữ hoàng. Thứ ngươi có được do cướp đoạt cuối cùng cũng không giữ nổi."
Những lời này có vẻ như đã giẫm lên cái đuôi của Ngụy Cơ, nàng ta bắt đầu trở nên kích động, liên tục giãy giụa: "Tiện nhân, thả ta ra, ngươi ả tiện nhân này!"
Tô Oanh bóp cổ cô ta rồi nhấc lên.
Ngụy Cơ há to miệng thở hổn hển, vùng vằng: "Ngươi cũng từ cướp đoạt mà có, ngươi cũng không giữ được!"
Tô Oanh phát hiện trong lúc nàng ta vùng vẫy thì để lộ ra một hình xăm màu đen ở ngay cổ. Nàng đã nhìn thấy hình xăm này trên người hắc y nhân, nói cách khác, đây là dấu ấn lưu lại trên người hắc y nhân là thứ tượng trưng cho thân phận của họ.
Tô Oanh như thể chợt hiểu ra điều gì đó: "Ngươi là nô lệ của hắc y."
Cơ thể Vệ Cơ cứng đờ, nàng ta ngừng vùng vẫy trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại gầm lên: "Ta là nữ hoàng, nữ hoàng!"
"Ngươi là hắc nô do nữ hoàng đời trước mang về nhưng lại giết chết nàng ta, ngươi cũng là một nhân vật đáng gờm đấy."
Ngụy Ký khàn giọng nói: "Nàng ta dựa vào đâu mà được trở thành nữ hoàng, được sai bảo ta, nàng ta cũng xứng à, thế nên ta giết nàng ta, thay thế vị trí của nàng ta, ta làm vậy có gì không đúng!"
"Chẳng trách trong trại huấn luyện gần như toàn là bé trai, ngươi sợ sẽ xuất hiện một người giống ngươi năm đó."
"Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai!"
Dù Ngụy Cơ có hỏi thế nào, nàng ta cũng sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời.
Tô Oanh ném nàng ta xuống và rời khỏi không gian, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, nàng ta không cần sống tiếp nữa, chờ thu xếp xong mọi chuyện rồi rời doanh Lão Hổ, nàng giải quyết nàng ta cũng không muộn.
Tô Oanh cho mọi người thời gian ba ngày thu dọn, ai bằng lòng theo nàng thì ba ngày sau tập trung ở cổng lớn rồi cùng nhau xuất phát đi thành Thiên Khôi.
Ai không nỡ đi có thể tiếp tục ở lại doanh Lão Hổ, để đó sau này tính tiếp.
Ba ngày sau, Mông Tư và Điền Nữu đến tìm Tô Oanh trước, quyết định ở lại trông coi nơi này cùng người khu phía Bắc.
Khác với đám Hổ Uy, họ đã ăn sâu bén rễ ở nơi này, ở đây có đất canh tác và trang trại của họ, bắt họ bỏ lại mọi thứ mà đi thì thật sự quá không đành nên họ quyết định ở lại.
Tô Oanh không hề ngạc nhiên với đáp án này: "Được, doanh Lão Hổ sẽ tạm giao cho Mông đại thúc quản lý. Mông đại thúc đã chăm sóc đất hoang, ao cá và rừng cây ăn trái vừa khai khẩn lúc trước rất tốt."
Mông Tư trịnh trọng nói : "Tô nương tử ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cho người trông nom cẩn thận."
"Ừ, chúng ta sẽ lên đường cùng những người muốn đi theo."
Tô Oanh để hổ dẫn đường, nàng dắt sắp nhỏ lên xe.
Dù thời tiết lúc này rất lạnh nhưng mọi người không hề cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa họ còn rất mong chờ và khao khát một cuộc sống mới.
Nhiều người tạo thành một đoàn lớn, mãi cho đến khi trời sắp tối họ mới đi tới ngoài thành Thiên Khôi.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao chót vót, trong lòng cảm thấy rung động khó tả, họ ở Bắc Hoang lâu như vậy nhưng chưa từng gặp qua một nơi thế này.
Hổ gầm lên ở chân tường, lối vào lập tức mở ra.
Tô Oanh không có thời gian nghiên cứu cái này, nàng đoán thứ này hẳn là được kích hoạt bằng giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận