[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 456: Phẫn Nộ (1)


Chương 456: Phẫn Nộ (1)
Chương 456: Phẫn Nộ (1)
Chương 456: Phẫn Nộ (1)
Sau khi Tô Oanh dẫn mọi người vào, những dã thú kia nghe tiếng mà đến, nhưng đều bị hai tiếng cọp tru dọa co vòi.
Mọi người đi tới bên cạnh hành lang, chỗ này có một cái cửa lớn hơn để đi qua, nhưng bình thường luôn được đóng kín.
Hắc y nhân canh giữ ở hành lang thấy Tô Oanh đến thì lập tức mở cửa cho họ đi qua.
"Nơi này trông có vẻ vững chắc hơn doanh Lão Hổ thật."
"Chứ gì nữa, nhìn bức tường này vừa cao vừa lớn, chúng ta ở bên trong, không mở cửa thì ai mà vào được?"
"Đúng đó."
Sau khi vào thành Thiên Khôi, mọi người tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, sôi nổi nghị luận. Thành Thiên Khôi này hùng vĩ tráng lệ hơn họ nghĩ.
Bay ngày nay Tiêu Tẫn đã chỉnh đốn gần như ổn thỏa cả người lẫn việc. Bọn Tô Oanh đến thì sai hắc y nhân dẫn họ đến khu dân cư.
Lúc thành Thiên Khôi mới được xây dựng, dân trong thành đều là người bình thường, chỉ sau khi vị nữ hoàng đầu tiên phát hiện có dấu hiệu phản loạn, bà ta mới huấn luyện người dân trở thành con rối nên trong thành vẫn còn rất nhiều nhà dân, chẳng qua là cách cung điện tương đối xa.
Đám người Hổ Uy vô cùng tự giác đi về phía nhà dân theo đám hắc y nhân.
Tiêu Tẫn thì dẫn theo đám người Tô Oanh đến cung điện.
"Ngươi sắp xếp những người đó như thế nào?" Trên đường đi, Tô Oanh phát hiện những hắc y nhân kia đều được sắp xếp chỉnh tề ở trong thành.
"Tạm thời để bọn họ trở thành thủ vệ trong thành trước."
Tô Oanh gật đầu, những người này đều là người có võ công, để bọn họ làm thủ vệ là sự sắp xếp tốt nhất.
"Cung nghênh nữ hoàng hồi cung."
Tô Oanh vừa vào cung, mọi người liền quỳ lạy nàng.
Lông mày Tô Oanh co giật, nữ hoàng gì gì đó, nàng nghe thì thấy rất không được tự nhiên: "Đừng gọi ta là nữ hoàng, ta không thích nghe."
Tiêu Tẫn không ngờ nàng lại từ chối: "Không muốn?"
"Gọi thành chủ cũng được."
Tiêu Tẫn đảo mắt nhìn về phía người quỳ trên mặt đất: "Nghe thấy không?"
"Vâng, thành chủ."
Tiêu Tẫn đưa Tô Oanh vào tẩm điện, đây là nơi mà Ngụy Cơ ngủ trước kia, hai bên tẩm điện còn có hai thiên điện có thể cho Triệu ma ma ở.
Phòng bếp ở phía sau cung điện, bên cạnh còn có mấy căn phòng, tạm thời bố trí bọn Hạ Thủ Nghĩa ở đó.
Đám Bạch Sương có thể ở trong phòng trống ở tầng dưới, đám vợ chồng Điền Mộc cùng mẹ con Trình Minh lại không muốn ở trong cung điện, bọn họ cảm thấy nơi này hẳn là để cho đám người Tô Oanh, họ thích hợp đến khu dân cư cùng Hổ Uy hơn.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"Tô Oanh nhìn về phía Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn gật đầu: "Có thể."
Tô Oanh ừ một tiếng, cũng không ép ở lại mà bảo họ đến khu dân cư chọn nhà rồi đăng ký là được.
Đồ đạc trong cung điện trông vô cùng xa hoa, Tô Oanh nằm trên giường lớn, cảm thấy vô cùng mềm mại, nhưng nàng vẫn sai người loại bỏ hết vật dụng trên giường, thay bằng đồ của mình.
"Đi đường một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Tô Oanh ừ một tiếng, nếu không phải bây giờ bụng còn đói thì nàng đã đi ngủ rồi.
"Đám Hạ đại thúc đã đi chuẩn bị cơm nước, ăn xong rồi mới ngủ."
Tô Oánh mơ hồ trả lời, trận chiến ác liệt trước đó cũng đã khiến nàng tổn hao rất lớn, thật ra mấy ngày nay nàng đều mạnh mẽ chống đỡ, bây giờ được buông lỏng một chút, sự căng thẳng mà nàng vẫn luôn kìm nén cũng được trút ra.
Trong lúc mơ màng, Tô Oanh ngủ thiếp đi.
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng ngủ say của nàng, cũng không đánh thức nàng mà cẩn thận bế nàng lên giường, ai ngờ khi chạm vào làn da của nàng, lông mày của hắn nhíu lại thật sâu.
Hắn đưa tay chạm vào trán nàng, đúng là rất nóng.
Nữ nhân này, bản thân bị bệnh mà cũng không biết sao!
Sức khỏe của Tô Oanh không tệ, sẽ không vô duyên vô cớ sinh bệnh, nàng đột nhiên bị sốt, rất có thể là vết thương trên người không được xử lý kịp thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận