[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 457: Phẫn Nộ (2)


Chương 457: Phẫn Nộ (2)
Chương 457: Phẫn Nộ (2)
Chương 457: Phẫn Nộ (2)
Nghĩ đến đây, Tiêu Tẫn cởi quần áo trên người nàng xuống, phát hiện sau lưng nàng có một vết thương rất dài, hắn cởi dải vải trên đó ra, thấy vết thương sưng đỏ, còn có chút nước chảy ra.
Đúng là vết thương chưa được xử lý tốt.
Tiêu Tẫn vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, nàng luôn không thèm quan tâm đến thân thể mình như vậy.
Hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng, đứng dậy đi tìm hòm thuốc, trước kia Tô Oanh sẽ chuẩn bị một ít thuốc thường dùng trong hòm thuốc.
Sau khi Tiêu Tẫn tìm được, trở về xử lý vết thương cho nàng một lần nữa, rồi đút thuốc cho nàng.
Tô Oanh cảm thấy sau lưng đau rát, cơn đau khiến toàn thân nàng nóng bừng, nóng đến mức khiến nàng cảm thấy khó chịu, lặp đi lặp lại đá chăn trên người văng ra.
Khi cơ thể nàng nóng như thiêu như đốt, cảm thấy có ai đó đang dùng khăn ấm lau tay chân và cổ cho nàng, điều này làm nàng bớt nóng đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, nàng lại rùng mình, nàng cảm thấy lạnh, cái lạnh từ trong ra ngoài bao trùm lấy nàng, nàng run rẩy cuộn người lại, muốn tìm kiếm nguồn ấm áp, nhưng chung quanh đều lạnh lẽo.
Một làn sóng nhiệt đột nhiên ập vào phía sau nàng, nàng theo bản năng tới gần đối phương.
Nhiệt độ của đối phương nhanh chóng lan ra khắp cơ thể nàng, sự run rẩy trên người Tô Oanh dần dần biến mất.
Tô Oanh chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang bị ai đó ôm vào lòng.
Nàng cử động, ngay cả mắt cũng chưa mở mà Tiêu Tẫn đã đưa tay sờ trán nàng, phát hiện nhiệt độ trên trán nàng đã hạ xuống, hắn mới mở hai mắt.
Tô Oánh đẩy hắn ra muốn ngồi dậy, nhưng lại ảnh hưởng đến vết thương ở sau lưng khiến nàng "xuýt" đau đớn.
"Đừng cử động, vết thương vừa mới lành."
Tô Oanh cau mày nói: "Tôi bị bệnh?"
Ánh mắt Tiêu Tẫn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn phẫn nộ: "Tô Oanh, ngươi không thể coi trọng thân thể của mình sao? Ngươi hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của mình chút nào sao? Hay là ngươi cho rằng mình không có gì phải lo lắng, không có gì phải sợ hãi?"
Tiêu Tẫn liên tiếp đặt câu hỏi làm cho Tô Oanh sững sờ, lúc rời khỏi thành Thiên Khôi, trở lại doanh Lão Hổ rõ ràng đã đi vào không gian rửa sạch vết thương, nhưng sau đó có quá nhiều việc, nàng quên mất thay thuốc uống thuốc gì đó, cũng không ngờ tới cái chỗ rách ở sau lưng sẽ bị nhiễm trùng.
Nhìn bộ dáng đè nén lửa giận của Tiêu Tẫn, Tô Oanh đột nhiên thu lại lời vừa nói: "Lần sau ta sẽ chú ý hơn."
"Lần trước ngươi cũng nói như vậy!"
Tô Oanh liếm môi, có lẽ là do đã hôn mê một thời gian, môi của nàng cũng có chút nứt nẻ, nàng ngước mắt lên nhìn hắn với ánh mắt yếu thế hiếm thấy: "Ta hơi đói bụng, không phải nói là tôi đã khôi phục khá tốt rồi sao? Có thể ăn thịt không? Ta muốn ăn thịt."
Nhìn thấy nàng như vậy, cơn tức giận trong lòng Tiêu Cẩm không hiểu sao lại biến mất, giống như đấm một cái vào bông, khiến cho hắn mất bình tĩnh.
Nhưng hắn vẫn xụ mặt nói: "Còn muốn ăn thịt, nằm mơ đi."
Lông mày Tô Oanh dựng lên: "Ta đã bị thương thành như vậy, ngươi còn luyến tiếc cho ta ăn một miếng thịt?"
Tiêu Tẫn liếc nàng một cái, trực tiếp xuống giường đi ra ngoài.
"Quả nhiên nam nhân đều là sinh vật vô tình."
Đúng lúc Tô Oanh chuẩn bị tự mình đi tìm chút đồ ăn, cửa điện bị đẩy ra, Tiêu Tẫn xách hộp thức ăn đi vào, thấy Tô Oanh đã đứng dậy, nhíu mày: "Ngươi đứng lên làm gì?"
Tô Oanh vừa nhìn thấy hộp thức ăn là lập tức không còn bất kì ý kiến gì.
"Chờ ngươi."
Tiêu Tẫn đặt hộp thức ăn lên bàn, nhìn nàng nóng lòng muốn lấy hết đồ ăn bên trong ra.
Tô Oanh nhìn ba món ăn một món canh trước mắt, quả nhiên là không có thịt.
Nàng cầm một chiếc bánh bao cho vào miệng ăn, ừ, tuy bánh bao này là nhân chay nhưng lại được phết bơ, quả nhiên vẫn là đám người Hạ đại thúc có nhân tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận