[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 458: Khó Hầu Hạ Hơn (1)


Chương 458: Khó Hầu Hạ Hơn (1)
Chương 458: Khó Hầu Hạ Hơn (1)
Chương 458: Khó Hầu Hạ Hơn (1)
Hơn chục cái bánh bao, một bát canh lớn và hai món ăn đã bị hút vào bụng Tô Oánh trong nháy mắt, ăn xong nàng vẫn chưa thỏa mãn vỗ bụng.
"Bây giờ là mấy giờ, xem có phải sắp ăn cơm tối rồi hay không?"
Tiêu Tẫn: "..."
lần này mãi cho đến khi miệng vết thương của Tô Oanh kết vảy, không cần bôi thuốc nữa, Tiêu Tẫn mới để cho nàng ra khỏi cung điện.
Hít thở không khí lạnh lẽo bên ngoài, Tô Oanh cũng cảm thấy nó rất trong lành.
"Thành chủ, ngài khỏe rồi sao?" Lục hộ pháp nhìn Tô Oanh đi ra, tiến tới quan tâm, tuy nói lời ân cần, nhưng phối hợp với khuôn mặt vô cảm của hắn, quả thực là nhìn đã khiến cho người ta mất hứng.
"Ngươi có tên không?"
Lục hộ pháp lắc đầu: "Lục nô không có tên, tất cả mọi người trong thành đều không có tên."
"Ngươi có thể cười không?"
Lục hộ pháp lại sửng sốt, có chút khó xử giật khóe miệng, thật sự là cười còn xấu hơn khóc.
"Khóc thì sao?"
Lục hộ pháp cố gắng bĩu môi, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc khác thường, yên lặng cảm thấy, vị thành chủ trước mắt này khó hầu hạ hơn so với nữ hoàng trước kia, cái gì mà cười, cái gì mà khóc, bọn họ... đã không biết từ lâu rồi.
Tô Oanh nhìn hắn với ánh mắt mang theo một chút bi ai, ngoài khuôn mặt vô cảm ra chính là cảm xúc tiêu cực, thậm chí còn không bằng một con rối, lúc giật dây con rối, còn có thể làm cho nó cười lên.
"Ngươi lại đây, ngồi đi." Tô Oanh xoay người trở lại trong điện, bảo Lục hộ pháp ngồi xuống, duỗi tay ra.
Lục hộ pháp làm theo mà không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Tô Oanh đưa tay ra bắt mạch cho hắn, nàng muốn biết, tại sao sau khi bọn họ chết lại hóa thành một vũng máu loãng.
Sau một hồi điều tra, ánh mắt Tô Oanh nhìn về hắn càng phức tạp hơn: "Ngoài lương khô, mỗi ngày ngươi còn cho bọn trẻ được huấn luyện kia ăn cái gì?"
"Nước thánh."
"Còn nữa không? Lấy ra cho ta xem."
"Vâng."
Sau khi Lục hộ pháp lên tiếng lập tức lui ra ngoài, không lâu sau, cầm một cái bình gốm lớn bằng lòng bàn tay đi vào.
"Thành chủ, đây là nước thánh."
Tô Oanh đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn qua, nước trong bình tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, còn ngửi thấy có một mùi thơm ngọt ngào.
Nàng đưa tay chấm một chút, đưa vào miệng và nếm thử, vẫn ngọt ngào.
"Mỗi ngày các ngươi đều uống cái này?"
"Vâng, đây là thứ mà bệ hạ trước kia đích thân điều chế cho chúng ta, chỉ cần uống vào là sẽ không sinh bệnh."
Tô Oanh cười lạnh nói: "Chất độc thâm độc tàn nhẫn nhất đã xâm nhập vào cơ thể của các ngươi, còn có thứ gì có thể xâm nhập vào."
Tô Oanh không dám nghĩ, ba đời nữ hoàng biến thái này đã giết bao nhiêu người vô tội, cái đó đâu phải nước thánh chó má gì, rõ ràng chính là thuốc ngũ độc câu toàn, tuy rằng hàm lượng cực kỳ cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn có thể gây tử vong như cũ.
"Có phải có nhiều người đã chết sau khi uống nước thánh không?"
"Đúng vậy, bệ hạ nói, đó là bởi vì họ không đủ thánh thiện, cho nên đã được thần linh thu nhận."
Tô Oanh cười lạnh, dùng loại độc này để luyện chế độc nhân, thảo nào ngay cả thuốc gây mê cũng không có tác dụng đối với bọn họ.
Vì uống nhiều năm nên cơ thể những người này cơ hồ không có khả năng khôi phục bình thường, nọc độc đã xâm nhập vào tủy xương, hoàn toàn hòa nhập làm một với cơ thể.
"Sau này đừng uống nữa."
"Vâng."
"Còn nước thánh này nữa không?"
"Không, đây là cái duy nhất còn sót lại, lúc trước bệ hạ sẽ đúng giờ phát cho các nô lệ, đây đã là cái cuối cùng.
Sau đó, Tô Oánh rời khỏi cung điện, định đi thăm khu dân cư, nhưng khi đi ngang qua sân huấn luyện nàng nghĩ đến đám dã thú trong rừng kia.
"Những con thú kia, trước đây các ngươi cho chúng ăn như thế nào?"
"Hồi thành chủ, chúng sẽ được thả ra đúng giờ, sau khi kiếm ăn no rồi sẽ gọi về."
"Chúng sẽ không chiến đấu với nhau chứ?"
"Có, nhưng không ăn được, nếu không sẽ chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận