[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 462: Đại Quân Tìm Đến (1)


Chương 462: Đại Quân Tìm Đến (1)
Chương 462: Đại Quân Tìm Đến (1)
Chương 462: Đại Quân Tìm Đến (1)
Tô Oanh đi vào, bên trong là một sân viện rất lớn, trong viện có rất nhiều giá để hàng được bày gọn gàng, bình thường chắc dùng để phơi dược liệu.
Trong sân có một gia phòng đang sáng đèn, đứng ngoài sân cũng nghe thấy tiếng giã thuốc bột.
Thời gian đã muộn lắm rồi nhưng bọn họ vẫn đang làm việc.
Tô Oanh không đi vào quấy rầy bọn họ mà đứng trước cửa phòng nhìn tình hình bên trong. Trong phòng có khoảng năm, sáu người, mỗi người đều đang làm việc của mình.
Tô Oanh lại cùng Tranh hộ pháp đi ra phía sau viện, ở đây đặt các loại xoong nồi và bếp lò, còn dựng cả lều, có lẽ đây là chỗ xào dược liệu.
Sau khi xem xét một vòng, Tô Oanh vô cùng hài lòng, đây chính là một hạng mục có thể duy trì và phát triển về lâu về dài.
"Mọi người ở đây đều biết lý thuyết y học sao?"
"Vâng, ngay ngày hôm sau tới đây bọn họ đã được học viết, học y rồi ạ."
"Ai dạy bọn họ?"
"Là nô." Tranh hộ pháp nói.
"Vậy ai dạy ngươi?"
"Tranh hộ pháp đời trước ạ."
Sau khi đi một vòng quanh kho chế dược để hiểu tình hình đại khái, Tô Oanh liền quay về cung điện.
Giờ này hai đứa trẻ đã đi ngủ rồi, chỉ còn Tiêu Tẫn ở nội điện chờ nàng.
Rửa mặt qua loa xong, Tô Oanh đi đến bên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng đảo mắt nhìn Tiêu Tẫn đang ngồi trên giường đọc sách, cuối cùng cũng tìm được chỗ bất thường.
Lúc trước ở Lão Hổ Doanh, mặc dù bọn họ ở trong cùng một phòng nhưng ai có giường của riêng người nấy. Bây giờ ở đây có nhiều cung điện như vậy, hắn không cần thiết phải chen chúc trong một gian phòng với nàng.
"Muộn vậy rồi còn đọc sách làm gì, không sợ mù mắt à? Đi ngủ đi." Tô Oanh nhắc nhở một câu để hắn tự giác rời đi.
Nghe vậy, Tiêu Tẫn khép quyển sách trong tay rồi cầm đi cất trên giá sách, sau đó lại quay lại ngồi lên giường.
Tô Oanh nhướng mày: "Đây là giường của ta."
Tiêu Tẫn cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nằm thẳng xuống giường, dáng vẻ không muốn đi.
A!
Khó khăn lắm mới làm được cái giường cho hai túi sữa nhỏ bên cạnh giường để nàng được nằm một mình trên giường lớn, sao bây giờ có thể để Tiêu Tẫn chiếm chỗ được.
"Ngươi!"
Tô Oanh kéo kéo tay hắn.
Tiêu Tẫn lười biếng mở mắt ra, con ngươi đen láy có ánh sáng động lòng người: "Lúc trước ngươi bị bệnh còn ôm ta không chịu buông, giờ dùng xong lại lại ném à?"
Tô Oanh nhíu mày: "Ta không nhớ."
"Ngươi có nhớ hay không thì đó cũng là sự thật."
"Ngươi có dậy không?"
Tô Oanh đã hết kiên nhẫn.
"Không! Dậy!"
Cơ mặt Tô Oanh giật giật, bàn tay dùng sức kéo Tiêu Tẫn ra khỏi giường.
"Ra ngoài!"
Lợi dụng lúc Tô Oanh buông lỏng, Tiêu Tẫn trở tay giữ chặt cổ tay nàng, ôm cả người cô đặt xuống dưới thân.
Đương lúc Tô Oanh còn chưa kịp phản kháng đã nhanh chóng hôn nàng.
Trái tim Tô Oanh đập mạnh một cái, tên tiểu tử nàng nghiện đánh lén nàng rồi phải không?
Thế là nàng lập tức há mồm định cắn hắn nhưng Tiêu Tẫn rất giảo hoạt, cô vừa há miệng hắn đã chống người lên né tránh.
"Tiêu Tẫn, tên tiểu tử ngươi muốn bị đánh à?" Tô Oanh nhảy dựng lên, cầm cái gối ném thẳng về phía hắn.
Tiêu Tẫn nghiêng người né ra, tay nhận lấy gối đầu rồi xoay người nằm luôn xuống giường: "Thôi, ngươi đã muốn cho ta ngủ trên giường thì ta đành chiều ý ngươi vậy."
Tô Oanh: "???"
"Ta muốn ngươi cút ra ngoài."
"Không có con cái bên ngoài thì ta không yên tâm." Còn chưa nói hết câu Tiêu Tẫn đã kéo chăn lên đắp kín người.
Tô Oanh rất muốn ném hắn ra, nhưng nghĩ đến lúc nàng hôn mê bất tỉnh hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc thì lại nhịn xuống.
Dù gì vẫn là giường của nàng!
Sau khi đắp vải lên trân châu chiếu sáng, Tô Oanh cũng nằm xuống giường.
Cảm giác hô hấp của nàng dần dần đều đặn Tiêu Tẫn mới mở mắt ra, giơ ngón tay lên vuốt ve môi mình, dường như nơi đó còn lưu lại hơi thở mềm mại thơm tho của nàng.
Tô Oanh, nàng chạy không thoát đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận