[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 463: Đại Quân Tìm Đến (2)


Chương 463: Đại Quân Tìm Đến (2)
Chương 463: Đại Quân Tìm Đến (2)
Chương 463: Đại Quân Tìm Đến (2)
Đêm ở vùng hoang dã phía Bắc luôn tối tăm hơn những nơi khác một chút, bởi vì cây cối ở đây san sát nhau, gần như che kín hết toàn bộ ánh trăng
Một đội người ngựa đi xuyên đêm đi trong rừng cây rậm rạp, nhìn con đường phía trước không có lấy một tia sáng, trong lòng đội trưởng không khỏi bất an.
"Thủ lĩnh, hay chúng ta tìm một nơi nghỉ lại trước đi, chờ trời sáng lại đi tiếp."
Thủ lĩnh gật gật đầu: 'Ừ, dẫn vài người đi tìm một nơi có tầm nhìn tốt để mọi người nghỉ ngơi."
"Vâng. ''
Có mấy người trong đội ngũ giơ cao đuốc đi hướng khu rừng trước mặt.
Bầu trời dần chuyển sang màu trắng bạc, ánh trăng đêm chiếu sáng khu vực tối tăm.
Bởi vì Tô Oanh dẫn người từ các khu khác đến thành Thiên Khôi nên khu vực phía Bắc lại bố trí người canh gác cổng doanh trại.
Mông Tư để Chu Hành tạm thời phụ trách khu vực này, dù sao lúc trước hắn cũng là người canh gác ngoài cửa khu vực phía Bắc.
Mới sáng sớm Chu Hành đã đến giao tiếp, hắn đứng trên tường thành quan sát bằng kính viễn vọng một chút. Kính viễn vọng này là Tô Hoành để lại, có nó trong tay, bọn họ có thể nắm bắt tình huống bên ngoài nhanh hơn.
Trong lúc Chu Hành đang tuần tra định kỳ đột nhiên phát hiện một đội người ngựa lớn đang đi thẳng đến đây.
Hắn lập tức nâng cao cảnh giác: "Tất cả mọi người chú ý, có người tới!"
Thủ vệ nghe xong đều nâng lên mười hai phần tinh thần, Lão Hổ Doanh vừa được giao vào tay bọn họ xong, quyết không thể để xảy ra sai lầm gì.
Chẳng mấy chốc đội người ngựa kia đã đi vào trận pháp phòng thủ ngoài cổng thành.
Bởi vì có nhiều người nên khi bọn họ vừa đi vào trong trận pháp đã cảm thấy vô cùng chật chội.
Chu Hành nhíu mày siết chặt đại đao trong tay, không biết trận pháp có thể cản được bọn họ không.
"Đi, truyền tin cho Mông đại thúc, nói là có một đại đội người ngựa đến Lão Hổ Doanh, hỏi xem thúc ấy muốn xử trí thế nào."
"Vâng."
Lúc mới đi vào trong trận pháp, những người kia không hề phát hiện điều gì bất thường, nhưng sau khi vòng quanh vài lần cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.
"Có phải chúng ta gặp phải quỷ đả tường không?"
Sắc mặt thủ lĩnh trầm xuống: "Bảo tất cả mọi người đứng im tại chỗ để ta đi xem thử."
"Ngài cũng cẩn thận đấy."
Giang Vân gật gật đầu rồi chậm rãi đi lên phía trước.
Khác với những lần trước, lần này mỗi bước đi hắn đều chú ý quan sát tình hình xung quanh, sau khi đi vài vòng, cuối cùng hắn mới hiểu ra, lúc này mới quay lại đội ngũ: "Là Mê Hồn trận."
"Mê Hồn trận? Liệu có phải là Vương gia không?"
Giang Vẫn cũng không dám chắc, dù gì ở vùng Bắc Hoang này loại người gì cũng có, ai dám cam đoan trận pháp này là Tiêu Tẫn bày ra?
"Giang đại ca, hay chúng ta cứ đợi ở đây đi, chờ đám người Lâm Khôn tới, nếu không chúng ta có mò mẫm mãi ở đây cũng chẳng tìm được Vương gia đâu."
Giang Vân trầm tư một lát mới gật gật đầu: "Ta đã lưu lại tin cho Lâm Khôn rồi nhưng đến giờ hắn vẫn chưa trả lời. Có nhiều miệng ăn như vậy, bên ngoài trời đông giá rét. Nếu chúng ta không chủ động đi tìm, chẳng lẽ muốn chết cóng ở băng thiên tuyết địa này sao?"
Giang Vân nói xong, những người khác đều im lặng.
Lúc trước Lâm Khôn đã cho bọn họ một tờ bản đồ, bảo bọn họ sau khi đến Bắc Hoang cứ dựa theo bản đồ mà tìm, bao giờ tìm đến một nơi tên Lão Hổ Doanh thì lại xem bản đồ, có lẽ bọn họ đã gần đến đích rồi, nhưng lại không hề nói làm thế nào để thoát khỏi trận pháp này.
"Thoát khỏi trận pháp đã rồi nói."
Giang Vân tiếp tục tìm kiếm cách phá trận.
Đám người Chu Hành đứng trên tường thành nhìn đội quân Giang Van lượn qua lượn lại trong trận pháp mấy vòng không ra được thì vô cùng bội phục trận pháp Tiêu Tẫn bày ra, cho dù không thể hoàn toàn vây khốn những kẻ ngoại lai nhưng có thể ngăn chặn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận