[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 465: Gặp Nhau (2)


Chương 465: Gặp Nhau (2)
Chương 465: Gặp Nhau (2)
Chương 465: Gặp Nhau (2)
Nhưng để đề phòng vạn nhất, vẫn phải cẩn thận mới được.
"Ta đã nói ở đây không có người các ngươi muốn tìm, nếu các ngươi vẫn không đi thì đừng trách ta không khách khí."
Hơi thở của Mông Tư hơi trầm xuống rồi xoay người tiến vào rừng.
Giang Vân thấy ông ấy chạy đi thì vội vàng đuổi theo.
Đúng như Mông Tư nói, ông ấy vô cùng quen thuộc với trận pháp, chẳng mấy chốc đã về đến Lão Hổ Doanh.
Thấy Mông Tư trở về Chu Hành vội vàng đi lên hỏi thăm tình hình.
"Trưởng khu, tình hình thế nào ạ?"
Mông Tư nhíu mày: "Khả năng cao là người của Tiêu lão gia, ta không dám chắc, bây giờ ngươi lập tức phái người đến thành Thiên Khôi tìm Tiêu lão gia để ngài ấy tự mình xác nhận."
"Vâng."
Lúc trước trong Lão Hổ Doanh cũng có người đi cùng nhóm người Tô Oanh đến thành Thiên Khôi nhưng sau lại quyết định quay lại Lão Hổ Doanh kiếm sống. Bọn họ đều biết vị trí thành Thiên Khôi.
Sau khi tìm được người, Chu Hành lập tức sai bọn họ ra roi thúc ngựa đi truyền lời.
Trong thành Thiên Khôi, một mình Tô Oanh đến lăng mộ, sau khi thu hết vàng bạc châu báu vào không gian. Ở đây chỉ có hai tấm cửa đá chặn lại, người khác muốn vào trong lấy những thứ này đi quá dễ dàng, ngay cả bảo thạch nạm trên quan tài của Nữ hoàng đệ nhất này cũng móc xuống.
Mặc dù quy hoạch của thành Thiên Khôi khá tốt nhưng dù sao cũng đã lâu rồi, cộng với mấy chục năm nay không có người sống ở đây, có rất nhiều chỗ cần cải thiện, những việc này đều cần tiền!
Sau khi móc hết không buông tha viên bảo thạch nào Tô Oanh mới hài lòng ra khỏi lăng mộ.
Vừa trở lại cung điện nàng đã nhìn thấy Tiêu Tẫn đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu vậy?" Tô Oanh gọi hắn lại.
Tiêu Tẫn dừng bước, quay đầu lại nói: "Về Lão Hổ Doanh một chuyến, Mông thúc phái người đến truyền lời, nói có người tới, muốn ta đi xác nhận có phải là người của ta không."
"Người của ngươi?"
Tiêu Tẫn gật gật đầu: "Ta sẽ quay về sớm."
Sau khi ra khỏi thành Thiên Khôi, Tiêu Tẫn ra roi thúc ngựa lao thẳng về Lão Hổ Doanh.
Bọn họ đi vào từ một sườn núi phía sau Lão Hổ Doanh, sau khi lên tường thành, sắc trời đã tối.
"Tiêu lão gia tới."
Mong Tư vẫn luôn canh giữ trên tường thành, thấy Tiêu Tẫn tới, ông ấy liền đưa kính viễn vọng cho hắn: "Ngài mau nhìn đi, bọn họ tự xưng là quân trấn thủ Cẩm Thành Sở quốc."
Tiêu Tẫn nhận kính viễn vọng, vừa ghé mắt nhìn vào đã thấy Giang Vân đang bị vây trong trận pháp.
Là người của ta, mở cửa, thả người vào."
Mông Tư lập tức để người phía dưới xuống mở cửa.
Tiêu Tẫn quay người xuống dưới, đi vào trong trận pháp.
"Giang phó tướng."
Nghe thấy giọng Tiêu Tẫn, toàn thân Giang Vân cứng đờ.
Giang Vân quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Tẫn đi đến, hắn hơi giật mình, sau đó gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Vương gia, đúng là Vương gia thật!"
Giang Vân nhanh chóng bước tới trước mặt Tiêu Tẫn rồi quỳ rạp xuống: "Mạt tướng tham kiến Vương gia."
Đáy mắt Tiêu Tẫn cũng không giấu được vẻ kích động, chẳng qua vẻ mặt hắn quanh năm không mấy thay đổi nên nhìn không rõ ràng.
Tiêu Tẫn tiến lên dìu Giang Vân đứng lên: "Giang phó tướng đi đường vất vả rồi."
Vành mắt Giang Vân đỏ bừng: "Còn có thể sống sót đến ngày gặp được Vương gia, mạt tướng có chết cũng không hối tiếc."
"Mọi người đều ổn chứ?"
Giang Vân nói: "Trên đường xảy ra chút chuyện nên tổn hại mất một huynh đệ."
Tiêu Tẫn vỗ vỗ bờ vai hắn: "Bên ngoài lạnh lẽo, vào trong rồi nói chuyện."
"Vâng."
Tiêu Tẫn đi theo Giang Vân đến trước mặt nhóm tướng sĩ, mọi người nhìn thấy Tiêu Tẫn đều vô cùng kích động.
Trời sắp tối, gió lạnh bên ngoài càng lúc càng thổi mạnh, Tiêu Tẫn dẫn bọn họ vào Lão Hổ Doanh.
Bọn họ đông người, cũng chỉ có Lão Hổ Doanh mới miễn cưỡng chứa được bọn họ.
"Vị huynh đệ này, vừa nãy thật sự xin lỗi." Mông Tư ôm quyền với Giang Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận