[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 466: Có Gì Mà Đáng Tiếc (1)


Chương 466: Có Gì Mà Đáng Tiếc (1)
Chương 466: Có Gì Mà Đáng Tiếc (1)
Chương 466: Có Gì Mà Đáng Tiếc (1)
Tất nhiên Giang Vân không để bụng: "Ở nơi quỷ quái này vẫn nên cảnh giác nhiều hơn mới được, huynh đài làm việc cũng không sai."
"Mọi người đều vừa lạnh vừa đói, làm phiền Mông thúc chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ."
"Tiêu lão gia cứ yên tâm, ta đã cho người đi chuẩn bị đồ rồi."
Sau khi nói cảm ơn, Tiêu Tẫn dẫn nhóm người Giang Vân vào trong Lão Hổ Doanh.
Sau khi Hổ Uy dẫn các huynh đệ rời khỏi Lão Hổ Doanh, Lão Hổ Doanh bị Mông Tư làm thành chỗ nghỉ ngơi của các huynh đệ thủ thành, bên trong không có nhiều đồ vật, miễn cưỡng có thể thỏa mãn yêu cầu thường ngày.
Đám người Giang Vân đi lại trong băng thiên tuyết địa nhiều ngày, giờ vừa lạnh vừa đói, nếu không vì tham gia quân ngũ nhiều năm nên tố chất thân thể khá tốt, là người khác thì đã sớm ngã xuống rồi.
Mông Tư sai người nhóm lửa trong từng căn phòng để mọi người sưởi ấm trước.
"Đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ trong nồi, mọi người hãy ăn uống sưởi ấm trước đi." Có người mang nước nóng đến, không đủ bát nên mọi người phải thay phiên nhau uống.
Sau khi uống mấy ngụm nước vào bụng, cơ thể cứng đờ của mọi người đã dịu lại.
Tiêu Tẫn và Giang Vân đi vào một căn phòng nhỏ, hắn muốn nghe Giang Vân nói tình hình bên Cẩm Thành.
"Lúc các tướng sĩ nghe tin Vương gia bị người đổ oan phải vào tù thì rất tức giận, cũng khiến các tướng sĩ cảm thấy một bầu nhiệt huyết trong lòng đã bị vứt cho chó ăn. Sau khi ngài bị lưu đày, có người muốn liên danh dâng thư lên Hoàng thượng muốn sửa án án sai cho Vương gia nhưng nào hiểu được đây là mưu hèn kế bẩn của những người dụng tâm hiểm ác kia. Cũng mau Vương gia ngài kịp thời nhắc nhở. nếu không ngay cả Tư Mã tướng quân cũng không giữ được."
Khuôn mặt Tiêu Tẫn căng thẳng, lông mày nhíu chặt, hắn nói: "Sau đó Hoàng thượng không phái người đến tiếp quản hai mươi vạn đại quân sao?"
Giang Vân lắc đầu: "Không ạ, chỉ tạm thời để Tư Mã tướng quân giám thị.
"Các ngươi đi lại vất vả cả quãng đường rồi, tạm đi nghỉ ngơi đã, có chuyện gì chờ tĩnh dưỡng khỏe lại nói tiếp."
"Vâng, đoàn người biết Vương gia không sao thì rất vui, đúng là ông trời mở mắt mà!"
"Đồ ăn tới rồi, mọi người ăn uống rồi đi nghỉ ngơi đi."
Trong lúc nói chuyện, người ở khu vực phía Bắc mang lên rất nhiều khoai tây và cháo loãng.
"Các ngươi đói bụng đã lâu, không nên ăn được thịt cá dầu mỡ, giờ ăn tạm vài món thanh đạm lót dạ trước đã."
Tiêu Tẫn cũng bảo Giang Vân đi ăn đi, đường đường là một tướng lĩnh cao lớn cường tráng mà giờ gầy phải mất hai vòng rồi.
Tranh thủ lúc các tướng sĩ đang ăn cháo, Mông Tư đi đến bên cạnh Tiêu Tẫn.
"Số lượng tướng sĩ quá đông, Tiêu lão gia muốn sắp xếp thế nào ạ?"
Tiêu Tẫn nhìn đám tướng sĩ cầm khoai tây ăn như hổ đói, nói: "An trí về thành Thiên Khôi."
Mông Tư gật gật đầu, bọn họ đều là người của Tiêu Tẫn, đi theo hắn đến thành Thiên Khôi cũng bình thường.
Nhưng lúc này sắc trời đã tối, muốn đi thì cũng phải chờ ngày mai, ông ấy lại sai người chuẩn bị thêm chút lương thực để sáng mai bọn họ có cái ăn, dù gì từ Lão Hổ Doanh đến thành Thiên Khôi cách một đoạn đường dài, cũng không thể để bọn họ đói bụng được.
Đêm đó, Tiêu Tẫn và đám Giang Vân tạm nghỉ ngơi ở Lão Hổ Doanh một đêm.
Hôm sau, trời còn chưa sáng đã có tướng sĩ tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Mặc dù tối qua lúc đi ngủ cảm thấy rất lạnh nhưng bọn họ đã hành tẩu ở nơi hoang dã bao nhiêu ngày rồi, lúc này sướng hơn màn trời chiếu đất rất nhiều.
Bọn họ vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi bánh rán thơm nồng nặc.
Tiêu Tẫn đã tỉnh từ sớm, tối hôm qua hắn đã kiểm kê nhân số, tổng cộng có hai ngàn bảy trăm ba mươi người, nghe qua thì chẳng nhiều nhặn gì nhưng sắp xếp ổn thỏa cho từng người cũng không phải chuyện nhỏ.
"Mọi người tỉnh rồi à, đã sai người làm xong bữa sáng rồi." Mông Tư và một nhóm người cầm một sọt bánh rán lớn đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận