[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 467: Có Gì Mà Đáng Tiếc (2)


Chương 467: Có Gì Mà Đáng Tiếc (2)
Chương 467: Có Gì Mà Đáng Tiếc (2)
Chương 467: Có Gì Mà Đáng Tiếc (2)
"Ở chỗ này không có đồ gì ngon nên chỉ đành dùng thịt chim phơi khô làm bánh rán và nấu cháo ngũ cốc, mọi người tới lấy đi, bao no."
Mông Tư tích cực kêu gọi các tướng sĩ lên lấy đồ ăn.
Nếu là ngày xưa, bọn họ chịu đói lâu như vậy chắc chắn đã ùa lên từ lâu, nhưng lúc này đám tướng sĩ nghe vậy cũng chỉ đứng thẳng tắp không hề nhúc nhích. Mãi đến khi trông thấy Tiêu Tẫn đi tới lệnh bọn họ xếp hàng lên lấy đồ ăn thì bọn họ mới quy quy củ củ tiến lên.
Mông Tư không khỏi bội phục: "Từ lâu đã nghe tin đội quân ương gia chỉ huy đánh đâu thắng đó, hôm nay được gặp mặt mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Haizz, đáng tiếc..."
Tiêu Tẫn lạnh nhạt nhếch môi: "Trước kia ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc." Nhưng từ khi người là Tô Oanh hắn mới biết, cho dù lâm vào đường cùng thì vẫn phải ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lạc quan như ánh mặt trời.
"Bây giờ nhìn lại mới thấy, có gì mà phải tiếc?"
Mông Tư chợt hiểu ra, ông ấy thoải mái cười nói: "Chính xác, người ở đâu mà không phải ăn ngủ nghỉ, cần gì phải rầu rĩ, Tiêu lão gia dự định lúc nào thì xuất phát đến thành Thiên Khôi?"
"Đợi mọi người ăn no sẽ đi luôn, trước khi trời tối là có thể đến nơi."
"Vâng."
Sau khi các tướng sĩ ăn no, Giang Vân bắt đầu chỉnh đốn quân ngũ thành hàng thành lối chỉnh tề đi theo sau Tiêu Tẫn rời khỏi Lão Hổ Doanh.
"Vương gia, chúng ta muốn đi đâu ạ?" Lúc trước Giang Vân còn tưởng Lão Hổ Doanh là nói dừng chân của Tiêu Tẫn.
"Thanh Thiên Khôi."
Thành Thiên Khôi là chỗ nào?
Giang Vân nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, dù gì đến đấy khác biết thôi.
Trong thành Thiên Khôi, Tô Oanh đang sai người quét dọn bên ngoài cung điện thì phát hiện một trại chăn nuôi bỏ hoang.
Nhìn từ bên ngoài thì bên trong có vẻ là một sân viện độc lập, nhưng sau khi đi vào mới thấy trong này còn có mấy gian nhà trệt, còn lại là chuồng trại và hàng rào nhốt gia súc.
Vì lâu năm không được tu sửa nên những căn chuồng trại gần như đã bị hư hỏng, nhưng hàng rào nhốt gia súc được xây từ gạch xanh nên vẫn còn khá nguyên vẹn.
Đám gia súc nàng mang tới vẫn đang sắp xếp ở đằng sau cung điện, sau này bọn chúng còn phải sinh sôi nảy nở, cứ để mãi ở đó không thích hợp. Hôm nay nàng cũng đang tìm kiếm một nơi thích hợp để chăn nuôi, không ngờ lại tìm ngay được một trại chăn nuôi bỏ hoang.
"Trước đây nơi này chưa từng được sử dụng sao?"
Lục hộ pháp lắc đầu: "Hồi thành chủ, nhóm nô lệ rất ít khi đến đây, ngày xưa nơi này đều để trống."
Trại chăn nuôi này nằm bên cạnh khu dân cư, mấy người Lục hộ pháp chủ yếu tập trung hoạt động tại sân huấn luyện, cho nên không ai đến đây cũng không có gì lạ.
"Được rồi, tìm người đến dọn dẹp nơi này, sửa chữa chỗ bị hư hỏng, ta sẽ dùng chỗ này."
"Vâng ạ."
Khi Tô Oanh trở về cung điện thì đã qua buổi trưa, hiện tại mỗi ngày hai túi sữa nhỏ đều có thể đi theo Sở Vân luyện chữ, đọc chữ, lần này đứa nhỏ đi theo cùng tiên sinh dạy học có khá nhiều, ý của Sở Vân là họ chờ thêm tháng nữa thì mới tiếp tục đi học trở lại.
Chẳng qua vì bọn trẻ bị Ngụy Cơ bắt về, số người đến lớp sẽ tăng lên rất nhiều, lão sư cũng có phần thiếu người, Tô Oanh nhờ Sở Vân nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, dù sao chuyện lên lớp của bọn trẻ nàng đã giao cho hắn toàn quyền phụ trách.
"Mẫu thân đã về."
Lúc Tô Oanh đi vào nội điện, hai đứa nhỏ vừa định ngủ trưa, nhìn thấy Tô Oanh đi vào liền trở nên hưng phấn.
Tô Oanh cởi áo ngoài nhiễm khí lạnh ra, đi đến trước mặt hai đứa trẻ: "Hai con chưa ngủ à?"
"Mẫu thân ngủ với chúng con được không?"
"Linh Nhi muốn ngủ với mẫu thân, trên người mẫu thân ấm áp dễ chịu lắm." Nhị Bảo dứt khoát đứng dậy khỏi chiếc giường nhỏ của mình, đưa tay để Tô Oanh ôm cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận