[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 471: Tỷ Thí, Thắng (1)


Chương 471: Tỷ Thí, Thắng (1)
Chương 471: Tỷ Thí, Thắng (1)
Chương 471: Tỷ Thí, Thắng (1)
"Là nô tài đến muộn, xin thành chủ thứ tội."
Tô Oanh nhìn hắn sợ hãi tới mức mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, không còn lời nào để nói, thở ra một hơi: "Ta không trách ngươi, ta chỉ muốn biết một chuyện từ ngươi."
"Thành chủ muốn biết cái gì, cứ hỏi nô tài đi ạ."
"Dược liệu trong kho dược phẩm đều do ngươi mua về hết sao?"
"Hồi thành chủ, là nô tài mua."
"Ngươi mua nó ở đâu, bao lâu đi mua một lần?"
"Đến bộ tộc ở phía sau thành, hai tháng đi một lần vào mùa xuân, hạ, thu, không đi vào mùa đông."
Phía sau thành Thiên Khôi còn có bộ tộc: "Bọn họ lấy dược liệu từ đâu?"
"Họ lên núi hái hoặc là tự gieo trồng."
"Những bộ tộc đó cũng ở trên Bắc Hoang?"
"Không ạ, bọn họ là những bộ tộc ở bên ngoài biên giới Nam quốc, không thuộc chỗ Bắc Hoang."
"Từ phía sau ra khỏi thành, có thể đi thẳng đến biên giới Nam quốc không?"
"Có ạ, có một đường có thể đi đến đó."
Tô Oanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Ta hiểu rồi, ngươi làm việc của mình đi."
Tranh hộ pháp ngạc nhiên không thôi khi thấy Tô Oanh bỏ qua cho hắn như vậy.
Tô Oanh cũng không nói gì, chỉ đứng dậy rời đi.
Nàng cảm thấy mình cần phải ra ngoài đi dạo.
Nàng đang ngồi trên lưng hổ, khi đi ngang qua sân huấn luyện, chợt nghe thấy tiếng khẩu hiệu lớn rung trời, ngay cả trong trời băng đất tuyết, Tiêu Tẫn vẫn kiên trì luyện tập hàng ngày.
Nàng vỗ nhẹ vào đầu con hổ, cho nó dừng lại.
Tô Oanh đi tới phía trên sân huấn luyện, nhìn thấy Tiêu Tẫn đứng trong trời băng đất tuyết, vung trường thương trong tay, khí thế như thiên quân vạn mã đột kích, đôi mắt nàng nheo lại, tay bỗng nhiên có chút ngứa ngáy, bây giờ muốn đánh nhau thì làm sao đây?
Tô Oanh nhất định là người có thân thể nhanh hơn trí óc, vừa mới nảy ra ý nghĩ trong đầu đã phi thân tới phía sau Tiêu Tẫn, một cước đá Viên kiếm trên giá vũ khí lên, nắm chặt, đâm vào ngực Tiêu Tẫn.
Tiểu tử này, lần nào hắn cũng tập kích bất ngờ nàng, hôm nay nàng nhất định phải dạy hắn cách làm người!
Tiêu Tẫn đang mải mê luyện tập, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh từ phía sau lao tới, trường thương trong tay quét ngược lại, đâm thẳng vào đối phương.
Nhưng khi hắn quay người lại, thấy đó là Tô Oanh thì hắn vô thức thu thương, nhưng Tô Oanh không cho hắn cơ hội rút lui, khi hắn thu chiêu thì Viên kiếm trong tay nàng đập mạnh vào ngọn thương, hắn bị chấn động đến mức lùi lại vài bước mới ổn định được cơ thể.
"Làm sao thế, nhìn thấy ta khiến xương cốt ngươi yếu đi hả?" Tô Oanh nhìn hắn, chế nhạo một câu.
Ánh mắt Tiêu Tẫn trầm xuống, hắn lại nắm chặt trường thương, bắt đầu tiếp chiêu.
Hai người đột nhiên đánh nhau, những tướng sĩ và Hắc y nhân vẫn đang huấn luyện bên dưới đều ngơ ngác.
Sau khi đám người Giang Vân đến đây, họ chỉ thấy Tô Oanh một lần, sau khi biết nàng là Vương phi của Tiêu Tẫn, họ muốn vung nắm đấm lên sỉ nhục nàng, nhưng mà lúc đó đã bị ngăn lại.
Hắn đứng trên sân huấn luyện, nhìn thấy trận đấu kịch liệt của hai người, hắn vô cùng cảm kích vỗ vai Giang Dương: "Lão đệ, may mà lúc đó ngươi đã cố gắng hết sức ngăn cản lão ca." Nếu không, với thực lực của Tô Oanh, hắn e rằng mình không thể xuống giường trong vài tháng.
Giang Dương âm thầm không nói nên lời, trong lòng không hiểu sao có chút hưng phấn, bọn họ biết thực lực Tô Oanh lợi hại, càng biết rõ thực lực của Tiêu Tẫn, nhưng họ chưa từng thấy hai người giao đấu với nhau, cũng không biết ai sẽ thắng trong cuộc chiến này.
"Này, ngươi nghĩ thành chủ có thể đánh bại Vương gia không?" Triệu Năng đẩy Vương Túc bên cạnh.
Vương Túc cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào sân đài: "Cái này... khó nói lắm..."
Giang Vân nghe vậy liền không vui: "Cái gì mà khó nói, nhất định là Vương gia thắng, thực lực Vương gia mạnh mẽ thế nào, trong lòng các ngươi không biết sao?"
Giang Dương liếm môi, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết rõ thực lực Tô Oanh mạnh cỡ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận