[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 473: Có Nhất Định Phải Đi Không? (1)


Chương 473: Có Nhất Định Phải Đi Không? (1)
Chương 473: Có Nhất Định Phải Đi Không? (1)
Chương 473: Có Nhất Định Phải Đi Không? (1)
Nhìn bóng lưng Tiểu Tấn rời đi, Giang Dương vỗ đùi tiếc nuối.
"Hôm nay lão tử không thể ăn chân bò, đều tại ngươi."
Giang Vân vẫn còn đắm chìm trong sự khó tin, nghe Giang Dương nói như vậy thì không vui: "Trách ta cái gì, sao ngươi không trách Vương gia đi."
Giang Dương chán ghét nhìn hắn chằm chằm: "Đó là phu thê, Vương gia sao có thể dùng hết sức được chứ? Đáng đời ngươi không có tức phụ!"
Vẻ mặt Giang Vân khó hiểu: "Tại sao không thể phát huy hết sức lực? Ngươi nói rõ ràng trước rồi hẵng đi."
Giang Vân muốn đuổi theo, nhưng phát hiện góc áo mình đang bị ai đó kéo lại, khi quay đầu thì thấy Hắc hộ pháp đang im lặng kéo góc áo của mình.
Giang Vân cau mày nói: "Ngươi kéo ta làm gì?"
Khuôn mặt Hắc hộ pháp vô cảm nhất thời nứt ra: "Chân bò."
"Vậy ngươi cũng phải đợi ta lấy từ trong bếp ra, mau buông tay." Trên sân tập, hai vị đại nam nhân dây dưa trông giống cái dạng gì chứ!
Hắc hộ pháp vẫn không buông tay: "Ta theo ngươi đi lấy."
"Ta nói rồi, sao ngươi cứ quấn người như vậy?"
Hắc hộ pháp không nói một lời, vết nứt lại xuất hiện trên khuôn mặt vô cảm của hắn.
Cuối cùng, Giang Vân thật sự không lay chuyển được hắn, đành cắn răng bị hắn kéo một đường vào nhà bếp, mãi đến khi lấy được chân bò thì bàn tay siết chặt kia mới bằng lòng buông ra.
Phó tướng Giang của các lão gia cẩu thả xin thề, cả đời sẽ không bao giờ đánh cược với những thứ âm dương quái khí này nữa!
Lúc Tiêu Tẫn trở lại cung điện, Tô Oanh đang chơi phóng phi tiêu cùng hai đứa nhỏ, bia ngắm của phi tiêu này không giống bình thường, nó là rỗng ruột, mỗi một vòng tròn của bia ngắm đều rỗng ruột, hơn nữa ở khoảng cách khác nhau thì phía sau đều sẽ đặt một cái chuông.
Cái chuông ở phía bên ngoài cùng của bia ngắm thì khoảng cách lại gần nhất Tô Oanh nói, chỉ cần đánh được vào chuông, sẽ thưởng cho bọn họ một đồng tiền, sau này có thể lấy đồng tiền đi mua thứ mình muốn mua.
Hai đứa trẻ cảm thấy vui vẻ, mỗi ngày cũng đều không chạy loạn lung tung nữa, vừa rảnh rỗi thì đến trước bia dùng quả bóng nhỏ ném chuông.
"A nương a nương con ném trúng vòng tròn thứ hai rồi, nhanh, mau thưởng cho Linh Nhi hai cái đồng đi."
Nhị Bảo lo lắng chạy đến trước mặt Tô Oanh muốn thưởng.
Tô Oanh không chút keo kiệt đặt tiền vào tay cô bé: "Tốt, Linh nhi hiện tại đã có thể ném trúng vòng thứ hai rồi."
Lúc đầu khi chơi trò chơi này, Tô Oanh đặt ra quy tắc tương đối thoải mái, chỉ cần bọn họ ném trúng chuông, sẽ thưởng, nhưng hiện tại, nàng sẽ yêu cầu bọn họ trước khi ném nói mình muốn ném cái chuông nào, nếu không ném trúng, cho dù là đánh trúng chuông khác cũng là không được tính.
Hiện tại Đại Bảo đứng sau vạch kẻ, hết sức tập trung nín thở ném quả cầu trong tay mình ra.
"Leng keng."
Quả cầu nhỏ chuẩn xác đập trúng quả cầu nhỏ trong vòng tròn mười điểm, Đại Bảo vui mừng mở to mắt, xoay người chạy đến bên cạnh Tô Oanh muốn khen ngợi.
"Được đó nha Tễ Nhi, thế mà nhiên ném trúng vòng mười điểm, cũng quá tuyệt vời đi."
Nhị Bảo hất hất cái cằm nhỏ lên, bộ dáng ngạo kiều kia giống hệt bộ dạng của Tô Oanh khi đứng ở trước mặt Tiêu Tẫn.
"Cũng không khó như vậy."
Nhị Bảo có chút mất hứng hừ hừ một tiếng: "Con nhất định sẽ cố gắng ném được điểm mười!"
"Vậy muội phải nhanh chóng cố gắng." Cái đuôi nhỏ của Đại Bảo đều muốn vểnh lên trời rồi.
Nhị Bảo ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đảo mắt liền nhìn thấy Tiêu Tẫn đứng ở cửa, cất chân ngắn chạy đến trước mặt phụ thân cầu mong sự an ủi.
"Phụ thân... Linh nhi cũng rất lợi hại đúng không?"
Tiêu Tẫn ôm cô bé lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ vểnh lên của cô bé: "Đúng vậy, chỉ cần cần luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ càng ngày càng lợi hại."
"Chỉ cần Linh nhi cố gắng, sẽ có thể lợi hại như a nương cùng phụ thân."
"Thành chủ, lão gia, hiện tại đã muốn dùng cơm tối chưa?" Giọng nói của Triệu ma ma vang lên ngoài cửa điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận