[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 474: Có Nhất Định Phải Đi Không? (2)


Chương 474: Có Nhất Định Phải Đi Không? (2)
Chương 474: Có Nhất Định Phải Đi Không? (2)
Chương 474: Có Nhất Định Phải Đi Không? (2)
"Ừm, được." Tô Oanh đặt quả cẩu nhỏ sang bên cạnh, lôi kéo Đại Bảo ngồi xuống bàn cơm.
Đám người Triệu ma ma bưng thức ăn đi vào.
Chuyện đồ ăn đám người Triệu ma ma vẫn là tự mình làm, trong lòng đối với người trong thành Thiên Khôi không quá tín nhiệm, lo lắng bọn họ sẽ động tay động chân với thức ăn.
Thức ăn thơm ngào ngạt được bưng lên bàn, một nhà bốn người đều muốn động đũa.
Sau khi Bạch Sương lấy nước để cho bọn họ rửa tay, liền lui xuống.
Trong khoảng thời gian này đều là một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm, vì thế mà bọn họ cũng dần dần quen thuộc.
"Ngày mai có thể ta phải đi ra ngoài một chuyến."
Bàn tay đang múc canh cho nàng của Tiêu Tẫn khẽ dừng lại: "Đi đâu vậy?"
"Tranh hộ pháp nói, lần nào hắn cũng đến bộ lạc phía sau thành mua thuốc, còn nói bên kia chính là biên cảnh của Nam Quốc, ta muốn đi qua xem một chút, dù sao sau khi chúng ta đến vùng đất bắc hoang, thì bị hạn chế ở mấy nơi, vẫn không thể đi chung quanh xem một chút, hiểu rõ tình huống chung quanh."
Đôi mày kiếm của Tiêu Tẫn đều nhíu lại: "Vậy chẳng phải là phải đi thật lâu sao?"
Hiện tại cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, cho nên thời gian cũng không thể xác định: "Cố gắng trở về sớm một chút."
"Hiện tại bên ngoài trời rất lạnh, nhất định phải đi vào lúc này sao?"
"Dù sao trong thành có các ngươi ở đây, mọi chuyện cũng đều chậm rãi đi vào quỹ đạo, lúc này rảnh rỗi thì đi xem, hiện tại hiểu rõ ràng mọi thứ, nói không chừng đầu xuân có thể làm nhiều việc hơn."
Tiêu Tẫn vẫn không đồng ý: "Ngươi đi với ai?"
"Tranh hộ pháp."
"Nếu ta không cho ngươi đi thì sao?" Tiêu Tẫn chậm rãi mở miệng.
Tô Oanh nhướng mày, thiếu chút nữa nàng đã buột miệng nói ngươi ngăn được ta sao, nhưng nghĩ đến tên tiểu tử này hôm nay mới ở trước mặt nhiều người như vậy thua nàng, phỏng chừng tâm tình cũng không quá sảng khoái, bèn nói: "Chẳng lẽ lại bế quan tỏa càng, tự mình thỏa mãn, vạn nhất thế cục chung quanh có thay đổi gì sẽ có ảnh hưởng tới chúng ta, trong lòng chúng ta dù sao cũng phải có tính toán."
"Vết thương trên người ngươi còn chưa hoàn toàn khỏi hắn."
"Đã sớm khỏi rồi, chút vết thương nhỏ kia tính là cái gì?"
Tiêu Tẫn cũng không nói gì nữa, chỉ là một câu không đồng ý.
Hai đưa nhỏ cầm chén, thỉnh thoảng giương mắt nhìn cái này, lại đảo mắt nhìn cái kia, luôn cảm giác cha mẹ đang cãi nhau.
Nhị Bảo lén kéo góc áo Đại Bảo, Đại Bảo nghi hoặc nhìn cô bé một cái.
Nhị Bảo dùng giọng nói tự cho là rất rất nhỏ nói: "Ca ca, phụ thân hình như tức giận, người sẽ không ăn sạch a nương chứ? Đêm đó ta nhìn thấy phụ thân dùng sức gặm một miếng trên miệng a nương, trời ơi, a nương thiếu chút nữa đã bị phụ thân ăn tươi nuốt sống rồi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Đại Bảo cũng tràn đầy lo lắng: "A nương ngon như vậy sao? Phụ thân thích ăn a nương như vậy sao?"
Tô Oanh yên lặng liếc mắt nhìn hai cái đầu nhỏ chụm lại thành một đống kia: "A Nương không ngon, nhưng các con nếu không chịu ăn cơm cho hẳn hoi thì đêm nay sẽ đói bụng."
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, đều ngoan ngoãn bưng chén cơm lên ăn từng miếng một, Hạ gia gia cùng Mộ Dung gia gia nấu đồ ăn vẫn rất ngon, không thể lãng phí!
Sau khi ăn no uống đủ, Triệu ma ma mang theo hai tiểu tử đi xuống rửa mặt, chờ bọn họ trở lại tẩm điện, phát hiện giường nhỏ của mình không thấy đâu!
Sét đánh giữa trời quang!
Lúc này, Tô Oanh còn đang tắm rửa trong tịnh phòng, nội điện chỉ có một mình Tiêu Tẫn.
"Phụ thân, giường nhỏ của con cùng ca ca đâu rồi?" Nhị Bảo vẻ mặt bối rối chạy đến trước mặt Tiêu Tẫn, hỏi tung tích chiếc giường nhỏ của mình.
Tiêu Tẫn mặt không đổi sắc nói: "A Nương các ngươi nói, các ngươi đều đã trưởng thành, sau này phải tự mình ngủ một gian phòng."
Hai gương mặt khiếp sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận