[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 481: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (1)


Chương 481: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (1)
Chương 481: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (1)
Chương 481: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (1)
"Đúng, đúng, bọn họ mới là đầu sỏ gây nên, bọn, bọn ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi."
Tô Oanh nhướng mày liếc hắn ta: "Trở về nói với người Lệ gia, nếu còn dám có ý định với bộ tộc này, ta sẽ diệt Nam Quốc, xé tan bọn chúng!"
Nam nhân kia làm gì dám nói nửa chữ không, chỉ liên tục đáp lại, đảm bảo nhất định sẽ chuyển lời.
"Cút."
Những nam nhân khác nghe vậy thì chạy nhanh đi.
"Tộc trưởng, tộc trưởng, ngài có sao không?"
"A Phu... A Phu!"
Tô Oanh quay đầu, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi vô cùng của những người trong bộ tộc ở đây, dần dần nhíu mày.
Tố Oanh cất đò trong tay rồi chạy đến trước mặt những người đó: "Mau sắp xếp chỗ cho những người bệnh đi, bộ tộc các ngươi có thầy thuốc biết xem bệnh không? Lập tức mời người ta đến đi."
Người trong bộ tộc trơ mắt nhìn người thân của mình ngã vào trong vũng máu, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa định thần lại, giọng nói trầm ổn có lực của Tô Oanh giống như một cọng rơm cứu mạng, giúp cho bọn họ vực dậy tinh thần.
Tô Oanh tiến lên xem xét tình hình tộc trưởng, vài chỗ trên người ông đều có vết đao chém, máu liên tục chảy ra bên ngoài da.
"Đưa người đến căn nhà gần đây nhất, nhanh tay lên."
Người trong tộc nghe vậy thì nhanh chóng nâng tộc trưởng vào trong căn nhà phía sau.
Tô Oanh lấy chủy thủ trên người ra cắt quần áo của ông, để lộ vết thương bên trong ra.
"Các ngươi cũng đừng đứng ở đây, ta sẽ trông coi ông ấy, các ngươi mau đi chăm sóc cho những người bệnh khác đi."
Vừa rồi Tô Oanh đã đuổi người Nam Quốc đi vì bọn họ, người bộ tộc tin phục cô theo bản năng, nghe vậy, mọi người trong bộ tộc xoay người đi ra khỏi nhà.
Sau khi Tô Oanh xác định tất cả đều đã rời khỏi, cô khóa cửa nhà từ bên trong, sau đó đưa tộc trưởng vào trong không gian để điều trị, ở trong không gian cần dùng cái gì cũng đều tiện hơn, dụng cụ trong không gian cũng giúp cô tiến hành điều trị thuận lợi hơn.
Trên người tộc trưởng có rất nhiều vết thương to nhỏ, nghiêm trọng nhất vẫn là vết đao trên bụng, cánh tay và đùi.
Vết thương trên bụng là phiền phức nhất, bởi vì cú đao chém kia không biết là đã tổn thương tới cơ quan nào trong bụng chưa.
Nàng chỉ có thể mở bụng ra, khâu lại ruột bị cắt vỡ bên trong.
Chỉ có một người bệnh mà đã tốn nhiều thời gian ở trong không gian.
Nhưng mà người bệnh trong bộ tộc rất nhiều, những người khác đều đang bận rộn, cũng sẽ không có ai chú ý tới tình hình ở bên cô.
Khi Tô Oanh đi ra từ trong không gian, bên ngoài vẫn hỗn loạn như trước, cô mở cửa nhà rồi đi ra ngoài, tiếng khóc la vang lên bên tai không dứt.
"Ở đâu có người bị thương nặng thì đưa đến chỗ ta."
Người trong bộ tộc nghe Tô Oanh hô lên như vậy thì đưa một người bị thương nặng tới trước mặt cô.
Tô Oanh vẫn ở lại bộ tộc này để điều trị cho các tộc nhân, từ rạng sáng đến khi bầu trời tối đen, rồi từ lúc trời tối đen đến rạng sáng, người bị thương nặng trong bộ tộc này đều sống lại từ trong tay cô.
Bộ tộc có thầy thuốc đi chân trần, thầy thuốc có thể xử lý được một vài vết thương không nghiêm trọng ở bên ngoài.
Cuối cùng, sau khi khâu lại vết thương của một người bị thương nặng, Tô Oanh mới đi đến chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, lấy đồ uống năng lượng ở trên người ra uống một hơi cạn sạch.
Người trong tộc đi vào, thấy Tô Oanh lạnh lùng ngồi trên ghế, lập tức đi đến trước mặt cô quỳ xuống dập đầu với gương mặt cảm kích.
"Đa tạ thánh mẫu ân nhân đã cứu mạng, đa tạ thánh mẫu ân nhân đã cứu mạng."
Tô Oanh nhướng mày, thản nhiên lên tiếng: "Ta không phải thánh mẫu." Nghe giống như đang chửi người ta vậy.
"Ngài chính là thánh mẫu đại nhân của bộ tộc Tinh Lạc."
Sau đó Tô Oanh mới biết, thánh mẫu chính là tượng trưng thần thánh nhất trong tín ngưỡng của bộ tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận