[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 482: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (2)


Chương 482: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (2)
Chương 482: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (2)
Chương 482: Cũng Không Hưởng Lợi Của Người Khác (2)
"Có gì ăn hay không? Ta đói bụng rồi."
Nữ nhân gật đầu liên tục: "Có, có, ta đi lấy cho thánh mẫu ngay."
Nữ nhân nói xong rồi lập tức đứng dậy đi đến sau căn nhà, không bao lâu sau đã đem mấy củ khoai tây đã lạnh tới.
"Thánh mẫu, chỗ bọn ta không có thứ gì khác cả, xin ngài đừng ghét bỏ."
Tô Oanh muốn ăn thịt, nhưng trong tình huống này, cũng không thể kêu người ta đi giết gà cho nàng, nàng nhận lấy khoai tây rồi nói: "Không chê đâu."
Sau khi ăn khoai tây xong, Tô Oanh đứng dậy đi ra ngoài nhà.
Cơ bản thì những người bệnh trong bộ tộc đã được sắp xếp xong rồi: "Tộc trưởng của các ngươi ở đâu."
Nữ nhân nghe vậy, trực tiếp đưa Tô Oanh tới trong nhà tộc trưởng, bởi vì sau khi Tô Oanh điều trị cho ông xong, người nhà của ông đã đưa ông về đây.
Nữ nhân vào trong nhà trước Tô Oanh, nói với người nhà rằng Tô Oanh đến đây.
Tô Oanh vừa mới đi đến ngoài cửa, thì đã có vài người đi ra từ trong nhà.
Vừa nhìn thấy Tô Oanh là tất cả đồng loạt ba quỳ chín lạy.
"Đa tạ ơn cứu mạng của đại ân nhân thánh mẫu."
"Tỉnh rồi à? Đứng lên đi, tộc trưởng tỉnh rồi sao?"
Người trên mặt đất đứng dậy nói: "Tỉnh rồi, tộc trưởng đã tỉnh rồi."
Tô Oanh gật đầu, đi vào trong phòng.
Tộc trưởng thấy Tô Oanh tiến vào đã muốn đứng dậy chào hỏi, lập tức bị Tô Oanh ngăn cản: "Đừng nhúc nhích, nếu nhúc nhích sẽ đụng đến vết thương làm chảy máu nữa đó, ta cũng không muốn xử lý cho ông lần nữa đâu."
Một câu cuối cùng đã làm cho tộc trưởng chịu nằm yên.
"Thánh mẫu..."
Tô Oanh trực tiếp cắt ngang lời tộc trưởng: "Ta tên là Tô Oanh, thành chủ thành Thiên Khôi, không phải thánh mẫu gì cả."
Tộc trưởng ngẩn ra, dường như không ngờ Tô Oanh là người thành Thiên Khôi: "Ngài, ngài là thành... Thành chủ thành Thiên Khôi?"
"Đúng, ta định đến mua dược liệu, không ngờ lại gặp chuyện này."
"Nếu không phải Tô thành chủ xuất hiện đúng lúc, sợ là bộ tộc bọn ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu rồi." Trong lòng tộc trưởng thở dài sợ hãi, ông không thể nào ngờ được, người Nam Quốc trước giờ luôn mang theo bộ mặt tươi cười lại làm ra những chuyện mất mất hết tính người như thế.
Bọn họ là bộ tộc độc lập nằm ngoài trong tất cả các quốc gia, không thuộc quản lý của quốc gia nào, đồng thời ngoại trừ chính bản thân thì cũng không có bất kì ai có thể bảo vệ bọn họ, cho nên hôm nay mặc dù những người đó thật sự đến tiêu diệt tộc bọn họ, bọn họ cũng không biết nói lý ở đâu nữa.
Cho nên bọn họ sẽ Tô Oanh thành thánh mẫu thật sự, vì nàng đã cứu cả tộc.
"Không biết vì sao thành chủ lại tới vào mùa này?"
Bộ tộc Tinh Lạc là bộ lạc sống nhờ gieo trồng dược liệu, cũng là một trong những bộ lạc dược liệu được thành Thiên Khôi thu mua.
"Chỉ định đến xem trong tay các ngươi còn dược liệu gì, nếu được thì mua luôn."
Tộc trưởng nghe vậy thì gấp gáp: "Thành chủ muốn dược liệu gì? Chỉ cần bọn ta có thì thành chủ cứ cầm đi."
"Tô Oanh ta không thích chiếm lợi của người khác, tất cả dược liệu đó sẽ tính theo giá cả trước đó của các ngươi, bộ tộc Tháp La cũng gặp tập kích từ người ngoại bang giống các ngươi, còn chết nặng hơn bộ tộc Tinh Lạc, ta sẽ đến bên kia xem tình hình trước rồi tính tiếp."
"Được, được, thành chủ cứ đi thong thả, có xe, trong bộ lạc có xe ngựa, ta sẽ cho người đưa ngài qua đó."
"Ừ."
Những nữ nhân bộ tộc Tháp La bị người Nam Quốc bắt đi trước đó, sau khi chạy trốn khỏi người Nam Quốc ở nơi đó thì tự mình đi về phía bộ tộc Tháp La. Khi Tô Oanh ngồi trên xe ngựa trở lại bộ tộc Tháp La, vết máu trên mặt đất đã sớm bị tuyết của tối hôm qua bao trùm.
Nàng đi vào bộ tộc, nơi này yên tĩnh giống như không có ai vậy. Khi nàng đi tới ngoài cửa nhà Chương Thư Luân, lập tức nhìn thấy hắn nâng một chậu nước đi ra khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận