[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 483: Tới Gần Nam Quốc (1)


Chương 483: Tới Gần Nam Quốc (1)
Chương 483: Tới Gần Nam Quốc (1)
Chương 483: Tới Gần Nam Quốc (1)
Chương Thư Luân nhìn thấy Tô Oanh đến, hắn thả chậu trong tay xuống, kích động chạy đến mở cửa bằng rào tre nhỏ ra: "Thành chủ, ngài trở lại rồi, ngài không sao chứ? Có bị thương gì không?"
Sau khi trở về, Tranh hộ pháp đã nói rõ thân phận của Tô Oanh với hắn, cũng biết được từ trong miệng tộc nhân trốn thoát trở về, bằng cách nào mà Tô Oanh đã làm gì khi bộ tộc Tinh Lạc bị đại sát tứ phương. Bây giờ ánh mắt hắn nhìn Tô Oanh không chỉ có cảm kích mà nhiều hơn chính là sự sùng bái và kính ngưỡng.
Nhiều người như vậy, lại bị Tô thành chủ đánh chạy!
Tô Oanh lắc đầu: "Tình huống của a phụ ngươi thế nào?"
Chương Thư Luân nói: "Cũng may có Tranh hộ pháp, vết thương của a phụ đã được xử lý tốt, vừa rồi cũng đã tỉnh lại."
Tô Oanh gật đầu: "Tranh hộ pháp đâu?"
"Trước đó Tranh hộ pháp vẫn luôn điều trị giúp tộc nhân, mãi đến rạng sáng mới đi ngủ lại."
Tô Oanh không ngờ y thuật của Tranh hộ pháp lại đáng tin như thế, nàng đi theo Chương Thư Luân tới trong nhà tộc Chương Bình.
Chương Bình đã tỉnh lại lúc này đang tựa vào trên giường đầy yếu ớt, vừa rồi ông đã nghe hết cuộc nói chuyện của Chương Thư Luân và Tô Oanh ở trong sân, cũng biết Tô Oanh là ân nhân cứu ông và tộc nhân.
"Thánh mẫu..."
"Ông có thể gọi ta là Tô thành chủ." Với xưng hô này của thánh mẫu, nàng hơi có mâu thuẫn.
"Đa tạ ơn cứu mạng của Tô thành chủ."
Tô Oanh đi đến trước giường bắt mạch cho ông, mạch tượng hơi yếu, nhưng tâm mạch vẫn coi như là có lực, vết thương trên người ông đều đã được băng bó, nàng sẽ không kiểm tra.
"Có thể sống là tốt rồi."
Tô Oanh vừa nói lời này thì cả hai phụ tử đều đỏ mắt, lần này bộ tộc gặp phải đại kiếp nạn, khi Tô Oanh đến, những người trong bộ tộc đã bị hành hạ vô cùng độc ác, không biết đã có bao nhiêu tộc nhân chết.
May mà mấy tên đó nổi lên suy nghĩ xấu xa với nữ tử trong tộc, không lập tức giết các nàng, sau đó Tô Oanh tới kịp, lúc này mới cứu được những nữ nhân bị những ác nhân kia bắt đi từ trong tay chúng.
"Ta nghe nói lần này thành chủ tới là vì muốn mua dược liệu."
"Đúng."
"Ta đã bảo bọn họ sắp xếp lại dược liệu, Tô thành chủ muốn cái gì thì cứ lấy về đi."
"Ông cứ bảo bọn họ đánh dấu tất cả dược liệu, ta sẽ trả cho các người theo giá trước đó."
"Sao bọn ta có thể nhận tiền của Tô thành chủ được, ngài là ân nhân cứu mạng của bọn ta, dược liệu cứ xem như lễ vật cảm tạ tặng cho ngài là được."
Tô Oanh chỉ nghe người ta nói về bộ tộc Tinh Lạc, bởi vì bọn họ là người tự do nằm ngoài quốc gia, nói trắng ra là sau lưng không có chỗ dựa vững chắc nào, chỉ có thể gieo trồng dược liệu để duy trì cuộc sống.
Thương nhân đến thu mua dược liệu cũng xem bọn họ là người yếu thế, trả giá rất thấp, cũng chỉ có thể khiến bọn họ miễn cưỡng chấp nhận.
Nếu Tô Oanh lấy không số dược liệu này đi, vậy sợ là trước khi bọn họ thu hoạch lương thực đầu xuân sang năm, ngay cả đồ ăn cũng không có. Mọi người bị chết đói thì ai trồng dược liệu?
"Cho các ngươi, các ngươi cứ cầm đi."
Thấy Tô Oanh kiên trì, Chương Bình cũng không tiện nói thêm gì, tình hình bây giờ của bọn họ thật sự không cho phép không có tiền thu vào, rất nhiều nam đinh trong bộ tộc bị giết, thành quả lao động thô ít đi một nửa, cuộc sống sang năm sợ là không sống nổi rồi.
Tô Oanh lấy trên người ra hai tấm danh sách, phía trên là dược liệu nàng đã thu mua ở thành Thiên Khôi bên cạnh trước đó, còn có những dược liệu nàng muốn mua.
"Chương tộc trưởng nhìn xem, bên các ngươi có thể gieo trồng những dược liệu này không?"
Chương tộc trưởng nhận lấy danh sách rồi xem: "Có vài thứ đó thể gieo trồng được, nhưng có vài thứ thì không, bên chỗ bọn ta vừa ẩm ướt vừa lạnh, có vài mầm thuốc không sống được ở chỗ bọn ta."
"Những loại nào có thể thì ông nói ta nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận