[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 485: Cũng Đến Rồi (1)


Chương 485: Cũng Đến Rồi (1)
Chương 485: Cũng Đến Rồi (1)
Chương 485: Cũng Đến Rồi (1)
Bởi vậy có thể thấy được, vùng hoang vu phía Bắc rộng lớn thế nào, trông vậy chứ cũng bằng một phần tư của một quốc gia cắt ra.
Hơn nữa nơi này còn không chỉ có một bộ tộc này, những nơi khách còn phân bố đủ các bộ tộc to nhỏ khác nhau, không đếm xuể.
"Tô thành chủ đã ngủ chưa?"
Giọng nói của Chương đại thẩm vang lên ngoài cửa, bởi vì lạnh, cửa phòng đều đóng lại.
"Đại thẩm có việc thì vào trong nói đi."
Chương đại thẩm đẩy cửa phòng đi vào phòng, trong tay còn cầm một bát lớn: "Chỗ chúng ta lạnh, tuy rằng trong phòng đốt than lửa nhưng ban đêm vẫn khó chịu, cho nên ta nấu cho Tô thành chủ một bát canh gừng trứng gà. Thành chủ ăn cho ấm người, để ngủ thoải mái."
Tô Oanh nhìn cái bát lớn gần như chứa đầy ắp trứng kia, nàng nghi ngờ trong bát phải có ít nhất mười quả trứng gà.
"Ta đã ăn cơm tối no lắm rồi."
Chương đại thẩm thấy Tô Oanh nói rất nghiêm túc, có chút luống cuống. Cũng đúng, một cô nương nhưng đã làm nửa nồi cơm, bà ấy còn mang nhiều trứng gà như vậy tới, vậy chẳng phải nói người ta là thùng cơm sao.
Ngay khi Chương đại thẩm rối rắm có nên lấy đi hay không thì lại nghe Tô Oanh nói: "Nhưng nếu đại thẩm đã nấu rồi thì để xuống đi."
Trong lòng Chương đại thẩm âm thầm nói một câu, Tô thành chủ ăn nhiều thật...
"Đại thẩm biết ai làm bản đồ giấy này không?" Bản đồ này thoạt nhìn có chút cũ nhưng một số dấu vết bên trên lại có vẻ còn mới, giống như bản vẽ này đã vẽ rất lâu, tác giả nghĩ ra gì đó nên tạm thời điền một số thứ vào.
"Tô thành chủ nói bản đồ này à, là Chương Nặc, con trai lớn của ta vẽ. Tiểu tử này quanh năm suốt tháng cũng không về nhà, chỉ thích vào nam ra bắc đi khắp nơi nhưng chúng ta cũng không thể vào địa bàn của người khác, cũng chỉ có thể đi xung quanh Bắc Hoang này."
Chương đại thẩm nói đến con trai lớn của mình, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, mặc dù miệng thì phàn nàn con trai không có ở nhà nhưng trong lời nói lại mang theo sự kiêu hãnh.
"Bây giờ hắn có ở bộ lạc không?"
Chương đại thẩm lắc đầu: "Không có ở đây, năm trước đã đi ra ngoài rồi. Đã bảo nó mau chóng về ăn Tết, ai ngờ lại không về, cũng không biết khi nào mới có thể về nữa."
Vậy thì có chút đáng tiếc, nếu bản đồ này do chính hắn vẽ, vậy chắc chắn hắn hiểu rất rõ những đánh dấu ở trên bản đồ, nàng cũng muốn nói chuyện vài câu với hắn.
"Những bộ tộc khác ở trên bản đồ này, đại thẩm có hiểu không?"Tô Oanh đưa tay chỉ lên bản đồ nói.
Chương đại thẩm lại gần nghiêm túc nhìn xem: "Ta nhớ ra rồi, cái bản đồ này còn được đánh dấu cặn kẽ. Tô thành chủ hỏi ta, ta thật sự không biết, thế nhưng phần đánh dấu thì có giải thích cặn kẽ, để ta đi lấy."
Chương đại thẩm nói xong xoay người ra khỏi phòng, lúc trở về trên tay đã có thêm một quyển sách thật dày.
"Tô thành chủ nhìn xem, ta không biết chữ, cũng không biết bên trong viết cái gì."
Tô Oanh nhận lấy sách gật gật đầu: "Đa tạ."
Chương đại thẩm dặn Tô Oanh nhớ ăn canh gừng trứng gà rồi tự giác ra khỏi phòng.
Tô Oanh cầm bát ăn một miếng, tiện tay lật xem sách trong tay, phát hiện nội dung Chương Nặc viết vô cùng tường tận. Ngay cả đặc thù của địa hình, dân tộc cư trú, tập tính sinh hoạt của các dân tộc đều được miêu tả hết sức rõ ràng.
Cái này thì cũng được đi, mà bên trên hắn còn viết nhận xét và suy nghĩ của hắn đối với những chỗ này nữa. Rất nhiều địa phương hết sức độc đáo, dần dần, Tô Oanh càng xem càng thấy ghiền.
Sau khi xem xong, Tô Oanh càng muốn gặp Chương Nặc này.
Mãi cho đến khi trời sáng, nàng cũng chưa có xem xong.
Tô Oanh khép sách lại, duỗi lưng một cái rồi mới nằm xuống giường.
Chờ khi nàng mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời vẫn còn sáng, nàng ngồi dậy mở cửa phòng ra thì thấy Tranh hộ pháp đang đứng ở ngoài cửa.
"Thành chủ dậy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận