[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 488: Con Trưởng Trở Về (2)


Chương 488: Con Trưởng Trở Về (2)
Chương 488: Con Trưởng Trở Về (2)
Chương 488: Con Trưởng Trở Về (2)
Từ miêu tả ở trong ghi chép, tập tính sinh hoạt của người nơi này rất giống dân tộc du mục. Nếu nàng đã đi ra ngoài, cũng không ngại đi thêm một số địa phương nữa, thâm nhập để hiểu thêm về tình huống ở Bắc Hoang.
"Nơi này à, thành chủ muốn đi thì đi từ phía bộ lạc ở đằng sau, một đường hướng lên phía Bắc. Tuy nhiên ta nghe đứa nhỏ Nặc Nhi kia từng nhắc tới, nơi này có một cái khe nứt rất lớn, cũng không dễ dàng vượt qua."
"Có dễ hay không, đến xem thử là biết ngay."
"Vậy Tô thành chủ nhất định phải cẩn thận..."
"Cha, nương, con về rồi đây."
Chương tộc trưởng còn chưa dứt lời, trong sân đã vang lên một giọng nói sảng khoái.
Chương Thư Luân vừa nghe thấy, gương mặt vui vẻ phấn khởi nói: "Là đại ca đã trở về, là đại ca đã trở về."
"Là Nặc nhi đã trở về." Sau khi Chương tộc trưởng nhận ra thì cũng rất phấn khởi.
Trong chốc lát, một người trẻ tuổi có thân hình cao lớn, gương mặt bị phơi nắng thành màu lúa mạch, mang theo một cỗ gió lạnh đi vào nhà.
Lúc Chương Nặc nhìn thấy Tô Oanh trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười hào sảng: "Cha, ở đây có khách à."
Nói xong, hắn nhìn về phía Chương tộc trưởng, mới phát hiện điều không đúng.
Dưỡng sức hai ba ngày, tuy rằng tinh thần của Chương tộc trưởng đã khá hơn nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, thoạt nhìn khí huyết hết sức yếu ớt.
Chương Nặc căng thẳng tiến lên: "Cha, cha làm sao vậy?"
Trời lạnh, bất kể là ban ngày hay ban đêm, đa số người trong bộ tộc đều trốn trong phòng. Lúc trở về bộ tộc, Chương Nặc cũng không phát hiện có gì khác thường.
Vẻ vui mừng trên gương mặt Chương tộc trưởng dần dần trầm xuống, vẻ mặt đầy nặng nề nói cho hắn biết kiếp nạn mà bộ lạc gặp phải.
Chương Nặc nghe xong siết chặt thành hai quả đấm: "Những tên Nam quốc kia thật sự quá đáng giận!"
"Nhưng cũng may Tô thành chủ kịp thời xuất hiện cứu chúng ta, vị này chính là Tô thành chủ của thành Thiên Khôi, là ân nhân cứu mạng của chúng ta."
Chương Nặc nhìn về phía Tô Oanh, trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên, điều này cũng không kỳ lạ. Chợt thấy Tô Oanh chính là một nữ tử có khí khái anh dũng nhưng lại trông rất thanh tú, làm sao giống như người có thể ngăn cản đại đội nhân mã?
Chương Nặc hành lễ tạ ơn Tô Oanh: "Đa tạ Tô thành chủ."
"Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì dẫn ta đến những nơi của Bắc Hoang đi."
Chương tộc trưởng nói tiếp: "Tô thành chủ muốn đến xem tộc Mục Dương mà lần trước con nói đến, con dẫn đường cho Tô thành chủ đi."
Chương Nặc mới vừa trở về, Chương tộc trưởng cũng không nỡ để hắn rời đi nhanh như vậy nhưng Tô Oanh lại không chờ được nữa, người ta cũng không thể ở đây để chờ cả nhà bọn họ đoàn tụ xong xuôi rồi mới đi.
Chương Nặc nghe vậy thì lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, Tô thành chủ muốn xuất phát lúc nào?"
Tô Oanh nói: "Ngươi vừa mới trở về, trước tiên cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai rồi đi cũng được."
"Được."
Tô Oanh nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
Sau khi Tô Oanh ra khỏi phòng, Chương Nặc lập tức nghi hoặc lên tiếng: "Cha, từ khi nào mà thành Thiên Khôi có thêm một vị Tô thành chủ thế?" Theo hắn được biết, thành Thiên Khôi vẫn luôn do nữ hoàng thống trị nhưng bên trong phong tỏa nghiêm mật, những thứ hắn có thể biết được cũng không nhiều.
Chương tộc trưởng cũng không hỏi những tình huống quá cụ thể, chỉ biết được một vài thứ từ miệng Tranh hộ pháp. Hiện tại thành Thiên Khôi là do Tô Oanh quản lý, về phần nữ hoàng lúc trước như thế nào, bọn họ không biết.
Nhưng ông ấy cảm thấy bây giờ rất tốt, ít nhất Tô Oanh cũng không giống nữ hoàng trước đó, buồn vui thất thường không giống người thường.
"Cho dù tình huống của thành Thiên Khôi có như thế nào, Tô thành chủ cũng là ân nhân của bộ tộc Tháp La chúng ta. Ngày mai con đi theo Tô thành chủ, chỉ đường cho người, lúc cần thiết phải bảo vệ tốt cho Tô thành chủ có biết không?"
"Cha yên tâm, Nặc biết nên làm thế nào mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận