[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 489: Lệ Nhị Gia (1)


Chương 489: Lệ Nhị Gia (1)
Chương 489: Lệ Nhị Gia (1)
Chương 489: Lệ Nhị Gia (1)
Chương Nặc trở về, ít nhiều giảm bớt nỗi đau buồn của nhà này. Tuy rằng Tô Oanh cứu được không ít người nhưng lúc nàng tới vẫn chậm một bước, con gái của Chương tộc trưởng đã chết dưới đao của đám người Nam quốc kia.
Ban đêm, Chương đại thẩm giết con gà mái già duy nhất còn lại trong nhà, xem như tiễn đưa Tô Oanh.
Tô Oanh rất muốn ăn trọn con gà đó nhưng nhìn thấy người nhà Chương gia còn không nỡ đưa đũa về phía thịt gà, nàng hiếm khi chỉ ăn hai chén đã no, rồi trở về phòng.
Tô Oanh ngồi ở trên giường, trong đầu lại nghĩ tới dáng vẻ của Tiêu Tẫn.
Lúc này, hẳn là hắn đang ăn cơm với hai đứa nhỏ.
Đi theo Chương Nặc dạo một vòng, đoán là khi trở về, tuyết đã tan.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Oanh nằm xuống giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nam quốc, biên giới cung thành, Lệ phủ.
Lệ phủ tọa lạc ở cung thành phồn hoa nhất trên đường phố, một phủ đệ đã chiếm phân nửa đường phố, có thể thấy được sự to lớn của phủ đệ.
Có mấy người với bộ dạng lôi thôi tràn đầy hy vọng nhìn bảng hiệu Lệ phủ, đi tới cửa chính đỏ thắm.
Thị vệ của Lệ phủ tiến lên ngăn người lại, hỏi xong mới thả cho bọn họ vào.
Lệ phủ tổng cộng có ba trăm gian phòng, mười tám hoa viên, còn có một nhà thủy tạ cực to, ngay tại trong sân của hậu đình Lệ phủ.
Hôm nay trời đông giá rét, ở thủy tạ vốn có gió lạnh phất phơ nhưng trong thủy tạ lại ấm áp như mùa hè.
Một tùy tùng đi tới bên ngoài thủy tạ khom người nói: "Nhị gia, người bên kia phái đi đã trở về."
Nam nhân tựa hờ vào thủy tạ trong lúc đang hút thuốc lào lười biếng mở hai mắt: "Kêu lên đi."
"Vâng."
Trong lúc mấy nam nhân có dáng vẻ lôi thôi kia được đưa đến thủy tạ thì đã thay một bộ xiêm y sạch sẽ. Người của Lệ phủ đều biết, Nhị gia của Lệ phủ rất kỹ tính, một chút dơ bẩn cũng không nhìn nổi.
Sau khi mấy người vào nhà thì quỳ xuống bên cạnh Lệ Nhị gia: "Nhị gia thứ tội, mấy chuyện nhỏ này đã làm hỏng rồi. Không, nhưng thưa Nhị gia, người đừng nóng giận. Chúng ta tổn hại hơn trăm huynh đệ, đều là, đều là do sự xuất hiện đột ngột của con đàn bà chết tiệt kia! A!"
Người nọ vừa nói xong, đã bị Lệ Nhị gia đập một cái đấu thuốc vào khóe mắt, hắn ta đau đến mức ngã ra mặt đất, khóe mắt bỗng chốc chảy ra máu tươi.
Lệ Nhị gia chậm rãi từ trên đệm mềm ngồi thẳng người dậy, một cặp mắt dài nhỏ, đuôi mắt nhếch lên cười như có như không nhìn bọn họ: "Các ngươi đang nói với Nhị gia, là các ngươi bị một con đàn bà giết chết mấy trăm người?"
"Nhị gia bớt giận, bọn ta thật sự không dám lừa Nhị gia, đây đều là sự thật. Không biết trong tay con đàn bà kia có vũ khí lợi hại đến mức nào, mà chỉ vào đầu chúng ta một cái "Pằng" thì người cũng không còn nữa, khiến bọn ta trốn cũng trốn không được. Việc này bọn ta không làm được đâu Nhị gia, bọn ta không cần bạc nữa."
Tiếp tục làm nữa, người chết chính là bọn họ!
Khóe miệng của Lệ Nhị gia nhếch lên, lộ ra nụ cười làm cho người ta đoán không ra: "Đi đi, mang xuống đi, chúng nó đều đói bụng rồi, cũng nên được ăn no."
Hộ vệ canh giữ ở ngoài cửa đã hiểu ý nhưng vẻ mặt của mấy người kia lại rất mơ hồ, cảm thấy Lệ Nhị gia đã tha cho mình, cảm kích dập đầu với hắn ta: "Đa tạ Nhị gia, đa tạ Nhị gia."
Mấy người bị mang ra ngoài không bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác cùng với tiếng vùng vẫy ở trong nước.
Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết dừng lại.
Lệ Nhị gia cầm lấy điếu thuốc hít một ngụm lớn, sương mù màu trắng phun ra, làm cho ánh mắt của hắn ta thoạt nhìn càng trở nên tàn nhẫn: "Đi, phái người xem thử có chuyện gì xảy ra. Nhị gia ta đã sớm không nhìn nổi đám dã nhân chưa khai hóa kia cướp không biết bao nhiêu tiếng tắm của Lệ gia, một ngày chưa diệt, là trong lòng Nhị gia ta cảm thấy không thoải mái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận