[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 491: Ta Không Giống Thế (1)


Chương 491: Ta Không Giống Thế (1)
Chương 491: Ta Không Giống Thế (1)
Chương 491: Ta Không Giống Thế (1)
"Với tốc độ này của chúng ta thì khoảng bao lâu nữa sẽ đến bộ lạc Mục Dương?"
"Chắc khoảng hai ba ngày nữa, thật ra chúng ta cách bộ lạc Mục Dương không xa, nếu không phải mùa đông tuyết rơi thì còn có thể đi nhanh hơn nữa, trước kia bò và dê nuôi ở trong nhà chúng ta là mua từ bộ lạc Mục Dương về đó."
"Ở đó có phải còn có một thung lũng tách giãn lớn hay không?"
"Đúng vậy, có một thung lũng tách giãn lớn, chỉ có điều thung lũng đó không phải nằm giữa chúng ta và bộ lạc Mục Dương mà nằm giữa bộ lạc Mục Dương và Nam Quốc."
Tức là giữa bộ lạc Mục Dương và Nam Quốc có một rào chắn thiên nhiên.
"Không có con đường thông nhau nào sao?"
"Trước đây ta cũng tò mò, vì thế ta còn đặc biệt dành ra gần một năm để đi vòng quanh thung lũng tách giãn lớn đó, xác nhận hai bên không có chỗ nào nối với nhau, bên này không đi qua được, bên kia cũng không thể sang được."
Tô Oanh vô cùng kinh ngạc, cũng rất khâm phục sự kiên trì của hắn ta: "Vậy có mấy chỗ có thể qua lại giữa thành Bắc Hoang và Nam Quốc?"
"Có hai chỗ, một là cửa khẩu trên đất Bắc Hoang, hai là hướng từ phía tây Nam Quốc đến bộ lạc, trừ hai chỗ đó ra không còn chỗ nào có thể qua lại."
Tô Oanh gật đầu, không ngờ rằng tên nhóc này lại biết nhiều như vậy.
"Mấy năm qua ngươi đã đi khắp thành Bắc Hoang rồi sao?"
Chương Nặc ừ một tiếng: "Nói đến đúng là xấu hổ, ta thích đi khắp nơi, cũng không thể chăm sóc tốt cho a nương và a phụ."
"Ngươi biết chữ sao?"
"Ừm, trong bộ lạc có một tiên sinh dạy học, là người trước kia a phụ đã cứu giúp, sau đó vì biết ơn a phụ mà ông ấy đã dạy chữ cho những đứa trẻ muốn học trong bộ lạc của chúng ta và bộ lạc khác, nhưng rất nhiều người trong bộ lạc nghĩ việc học hành không có tác dụng gì cho nên cũng không có nhiều đứa trẻ theo học."
Những bộ lạc này đời đời kiếp kiếp chủ yếu sống bằng việc trồng dược liệu, thỉnh thoảng lên núi săn bắt, ngoài ra thì không còn con đường kiếm sống nào khác, đi học biết chữ đối với bọn họ mà nói thực sự không có ý nghĩa gì quá lớn.
"Các ngươi muốn thay đổi cuộc sống hiện tại không?" Đột nhiên Tô Oanh hỏi.
Chương Nặc chợt sững sờ, một lúc sau đã hiểu ra ý của nàng: "Muốn, nhưng Tô thành chủ, chúng tôi đều là người của thành Bắc Hoang, thậm chí đều đã quên ông cha đã bị nước nào lưu đày đến đây, đối với các nước đó mà nói chúng tôi là những người không gốc gác, không quốc tịch, mặc kệ sống chết, việc duy nhất mà bây giờ chúng tôi có thể làm chính là sống qua ngày."
"Ta thích tính cách này của tên nhóc ngươi." Cởi mở, thẳng thắn, không vòng vèo, biết cách nói chuyện, nàng thích kết thân với những người như thế này, điều đó khiến nàng cảm thấy không có gánh nặng.
Chương Nặc ngây người, một lúc sau bật cười, tiếng cười bật ra từ trong lồng ngực vang vọng khắp rừng tuyết.
"Tô thành chủ và người trong thành Thiên Khôi cũng không giống nhau."
Tô Oanh cười khúc khích: "Bọn họ đều là biến thái, tất nhiên ta không giống rồi."
"Ngươi yên tâm, bây giờ người trong thành Thiên Khôi đều đã khác rồi."
Chương Nặc cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có gì đó không để người khác biết, nhưng thời gian hai người tiếp xúc với nhau quá ngắn, có một số việc nếu hắn ta đột nhiên hỏi đến sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy vô lý, cho nên lựa chọn thông minh của hắn ta chính là chuyển đề tài.
Xe ngựa lắc lư trên đường tuyết, ba ngày sau đã dừng trước một khe núi sâu.
Chương Nặc kéo dừng ngựa, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
"Đây vốn dĩ là một con sông nhỏ ở khe núi, nhưng bởi vì lạnh nên nước đều đã đóng băng rồi, chỉ cần đi qua con sông nhỏ này, vượt qua khe núi ở phía trước là đã đến bộ lạc Mục Dương rồi."
Tô Oanh mở cửa, nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Chương Nặc nhặt một cục đá lớn ở bên cạnh ném xuống sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận