[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 493: Ta Nhận Thua (1)


Chương 493: Ta Nhận Thua (1)
Chương 493: Ta Nhận Thua (1)
Chương 493: Ta Nhận Thua (1)
Đường trong khe núi giống như một con rắn dài uốn lượn, đi không mệt nhưng dường như đi mãi vẫn không thấy điểm dừng.
Dưới chân truyền đến tiếng rầm rầm.
"Rầm rầm rầm."
Chấn động ngày càng mạnh mẽ.
Tô Oanh híp mắt, sắc mặt Chương Nặc thay đổi, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dùng lực kéo ngựa leo lên khe núi, may là độ dốc của những khe núi này khá thấp, bên dưới sẽ có một đoạn bằng phẳng, tuy nước tuyết trơn nhưng bọn họ nằm cũng có thể bám chắc trên đó, chỉ có ngựa là đứng không vững.
Hai người ngẩng đầu nhìn thấy con bò rừng đen ngòm đang lao về phía bọn họ.
Tô Oanh nhìn thấy ngựa sắp trượt xuống dưới, chỉ có thể nghiến răng kéo nó lại, nhưng tuyết rất trơn, Tô Oanh vừa tóm lấy ngựa thì cả người và ngựa đều bị rơi xuống, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể buông tay.
Con ngựa già giống như hạt bụi rơi xuống biển cát, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thậm chí đến một tiếng than khóc cũng không có.
Đàn bò rừng giống như nước sông chảy siết, thoáng chốc đã lấp đầy khe núi.
Tô Oanh nhìn cơ thể Chương Nặc dần trượt xuống dưới, lấy con dao găm trên người đâm sâu vào tảng đá để hắn ta giữ chặt ổn định cơ thể.
Không biết qua bao lâu cuối cùng những con bò rừng đó cũng chạy đi.
Sau khi Tô Oanh xác nhận không còn con bò rừng nào nữa mới thả lỏng lực trên người, nhảy từ trên tảng đá xuống, còn con ngựa già khi nãy rơi xuống đã bị giẫm thành bùn thịt từ lâu.
Chính là đàn bò rừng khi nãy điên cuồng lao đến, ít nhất cũng phải mấy nghìn con, số lượng lớn như thế thật sự khiến người khác kinh ngạc
Tô Oanh quay đầu, muốn đi về hướng đàn bò rừng khi nãy, chắc chắn đều là thịt thật!
"Tô thành chủ đi đâu vậy?"
"Đi đuổi bò!"
Chương Nặc nhảy từ trên tảng đá xuống: "Tô thành chủ không cần đuổi theo, những con bò rừng đó sẽ tự quay về trước khi trời tối thôi."
Tô Oanh chợt sững sờ: "Lời này là có ý gì? Quay về? Về đâu?"
Chương Nặc vỗ tuyết trên người mình nói; "Đó đều là bò của bộ lạc Mục Dương nuôi."
???
"Đó đều là con người chăn nuôi à?"
Chương Nặc gật đầu nói: "Đúng vậy, đó đều là do người bộ lạc Mục Dương nuôi."
Tô Oanh nhăn mặt, nàng cảm thấy mình không hiểu biết nhiều về động vật nguyên thủy: "Sao nhìn không giống bò bình thường vậy?"
"Đúng đó, bò Tây Tạng đúng là khác các loài bò khác, cường tráng hơn, hung hãn hơn, tính cách giống người của bộ lạc Mục Dương."
"Cộc cộc cộc..."
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng móng ngựa, âm thanh ngày càng to.
Tô Oanh và Chương Nặc quay đầu lại lập tức nhìn thấy mười nam nhân mạnh mẽ cưỡi ngựa lớn chạy đến.
Trên đầu bọn họ đội chiếc mũ lông cừu dày, trên người bọn họ mặc một chiếc áo choàng, sống mũi cao thẳng, mắt sâu, làn da ngăm một màu, không phải ngăm đen mà là màu lúa mạch vàng đậm, nhìn bên ngoài vô cùng nam tính.
"Tô thành chủ, bọn họ là người của bộ lạc Mục Dương." Chương Nặc vô thức đến bên cạnh Tô Oanh nhỏ giọng nói.
Người của bộ lạc Mục Dương cũng không ngờ tới ở nơi này sẽ có người, bọn họ vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn hai người.
"Các người là ai?"
Tô Oanh nhướn mày, khẩu âm này có chút giống với tiếng phổ thông của Nam Quốc, có điều ngữ điệu không giống lắm, nhưng nghe có thể hiểu được.
Chương Nặc cẩn thận nói: "Vị đại ca này, tôi là Chương Nặc, hai năm trước đã đi qua đây, không biết đại ca còn nhớ hay không?"
Đối phương nghe hắn ta nói thế lập tức đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng lắc đầu: "Không nhớ."
"Trước kia ta trượt chân ở khe núi, không cẩn thận ngã gãy chân, phải ở nhờ nhà Khúc Trân một thời gian."
Nghe hắn ta nói như thế, trên mặt thanh niên đeo khuyên tai màu đen một bên lộ ra vẻ tức giận: "Là ngươi, là vì ngươi mà Khúc Trân không chịu gả cho ta, ta muốn đánh bại ngươi!"
Chàng thanh niên quay người nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Chương Nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận