[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 494: Ta Nhận Thua (2)


Chương 494: Ta Nhận Thua (2)
Chương 494: Ta Nhận Thua (2)
Chương 494: Ta Nhận Thua (2)
Những người khác lần lượt cưỡi ngựa đến bao vây hai người lại, vây thành một vòng tròn.
Chàng thanh niên tức giận trừng mắt với Chương Nặc: "Ta muốn quyết đấu với ngươi."
Những người này nhìn vô cùng cao lớn nhưng Tô Oanh không nhờ bọn họ cao lớn đến như vậy, đứng trước mặt Chương Nặc, cao hơn hắn ta nửa cái đầu.
Tô Oanh nhìn Chương Nặc nói: "Chuyện gì vậy?"
Chương Nặc có chút bất đắc dĩ: "Đều là hiểu lầm..."
"Cho nên ngươi thật sự đã cướp người trong lòng của người ta."
Chương Nặc càng bất đắc dĩ: "Là hiểu lầm thật mà."
"Vậy ngươi cứ đánh trước, không chịu nổi nữa thì gọi ta." Tô Oanh nói, có một bộ lạc khi đánh nhau thích chiến đấu đơn lẻ, nếu những người ở trên ngựa kia không có hành động gì thì nàng cũng xem kịch hay trước đã, những năm qua Chương Nặc đi khắp thành Bắc Hoang, không thể không có chút năng lực tự bảo vệ bản thân.
Chương Nặc cũng không có ý rút lui, sau khi thấy Tô Oanh đã lùi đến chỗ an toàn, lập tức vào tư thế sẵn sàng chuẩn bị ra trận.
Tô Oanh đứng bên cạnh vòng vây.
"Ha!" Chàng thanh niên hét lớn một tiếng, hai chân đạp xuống đất sau đó lập tức lao về hướng Chương Nặc.
Chương Nặc cũng không tỏ ra yếu thế, đã bày ra tư thế phòng thủ từ lâu.
Hai người nhanh chóng túm chặt lấy nhau.
Nhìn vóc dáng Chương Nặc không cao lớn bằng thanh niên kia, nhưng hắn ta cũng không phải không có lực chống đỡ.
Hai người đánh một trận cũng không hoàn toàn là đánh nhau mà giống đấu vật hơn, bởi vì đến bây giờ đối phương còn chưa vung nắm đấm với Chương Nặc.
"Nắm thắt lưng phía sau của hắn, nhanh chóng lùi về phía sau, lao nhanh về phía hắn để nới lỏng vị trí của hắn, sau đó nắm lấy thắt lưng bên hông ném hắn ra ngoài."
Lại đợi thêm gần một khắc sau, Tô Oanh đã cảm nhận được sự rúng động ở dưới chân, đàn bò trở về, tốt nhất nên nhanh chóng kết thúc trận chiến.
Chương Nặc vô thức nghe theo lời chỉ dạy của Tô Oanh, sau khi mơ màng nhấc người lên lập tức ném hắn ra ngoài, không đợi đối phương kịp phản ứng đã lao về phía hắn ép hắn xuống đất.
"A!"
Chàng thanh niên tức giận gầm một tiếng, vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng Chương Nặc nhất quyết đè ép chỗ hiểm của hắn, nếu hắn cố đứng dậy thì sẽ khiến cơ thể bị thương nặng.
"Nhận thua chưa? Ngươi nhận thua chưa?" Dường như Chương Nặc đã dùng hết sức mình.
Chàng thanh niên muốn vùng vẫy nhưng cố gắng bao nhiêu lần vẫn không thể đứng dậy được, cuối cùng không cam tâm hét lớn, sau đó nằm bất động dưới đất.
"Ta nhận thua."
Dưới chân rung càng ngày càng mạnh, những người trên lưng ngựa nhao nhao thổi cái còi bên miệng.
Tiếng còi dần dần tập trung lại, thế mà còn chói tai hơn cả tiếng bò lộc cộc chân, không bao lâu sau, độ rung dưới chân dần dần biến mất, theo sau đó là đàn bò đã bình tĩnh lại.
Tô Oanh quay đầu, nhìn thấy có mấy con bò đen yên tĩnh đứng cách đó không xa đang trừng to mắt nhìn Đồng Lăng, nếu không phải hơi thở của chúng quá nặng nề, thì có thể khiến người khác không để ý đến sự tồn tại của chúng.
Tô Oanh nhíu mày, thả mấy con bò này ra cũng không tệ lắm.
Chương Nặc thả thanh niên ở dưới đất rồi đứng lên, còn vươn tay về phía thanh niên đó.
Thanh niên trừng mắt nhìn hắn, đẩy tay hắn ra: "Không cần ngươi giả làm người tốt."
Chương Nặc lại cười nói: "Kết quả trận đấu không quan trọng, ta không biết Khúc Trân là người trong lòng của ngươi, ta cũng không có bất cứ ý nghĩ gì không nên có đối với nàng ấy, chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm."
Đúng lúc này, có một nam nhân trung niên trông có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm người đi ra, ánh mắt dừng trên người Tô Oanh mấy cái mới rời đi.
Lúc nãy hắn ta nghe thấy rất rõ, Chương Nặc là nhờ có nữ nhân này chỉ điểm mới có thể một chiêu đánh bại được Trát Lâm: "Các ngươi đến đây làm gì?"
Chương Nặc nói: "Bọn ta muốn mua bò và dê của bộ tộc các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận