[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 497: Ta Thích Ngươi (1)


Chương 497: Ta Thích Ngươi (1)
Chương 497: Ta Thích Ngươi (1)
Chương 497: Ta Thích Ngươi (1)
Tô Oanh đoán rằng có lẽ điều quan trọng của cuộc chiến trong vở kịch vẫn chưa bắt đầu, nàng yên lặng ngồi một bên, xử lí hết nguyên một con dê nướng!
Lúc này, tiếng kèn đột nhiên vang lên.
Tất cả tộc nhân đang nhảy múa bên đống lửa đều dừng lại, ngoan ngoãn đứng sang hai bên.
Là nam nhân trung niên dẫn Tô Oanh các nàng qua đây.
Hắn đi tới giữa đám người, những gì nói ra lại là những lời bọn họ nghe không hiểu.
Nhưng cũng may có Khúc Trân vẫn luôn ở bên cạnh để phiên dịch cho Chương Nặc
"Tộc trưởng của bọn ta đang đọc lời chúc, hi vọng tối nay chúng ta đều có thể được gả cho người mình thích."
Nói xong lời chúc, trận chiến bắt đầu.
Tô Oanh ăn no uống say ngồi một bên xem hăng say.
Không thể không nói, mấy người ăn thịt này khác hẳn với những người ăn cơm, ai sinh ra cũng rất cao to, đánh nhau trông rất hăng hái.
Khi một tộc nhân thắng cuộc thi, sau khi thắng có được sự coi trọng của nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng, Trát Lâm đột nhiên đi ra chính giữa, chỉ vào Chương Nặc, muốn đấu với hắn lần nữa.
"Khúc Trân, ngươi nhìn cho kĩ, ai mới là mãnh sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc."
Lần này Chương Nặc nghênh chiến khá là tích cực, hắn đứng dậy, đi ra chính giữa.
Sau khi hai người hành lễ kiểu bộ tộc Mục Dương thì bắt đầu đánh nhau.
Lần này Tô Oanh không định lên tiếng, nhưng Chương Nặc còn phải tiếp tục cùng nàng tìm kiếm Bắc Hoang, nếu hắn thắng cuộc thi rồi bị ép ở lại ở rể thì sẽ rất phiền.
Cuộc chiến diễn ra không quá lâu, Chương Nặc bị Trát Lâm ấn xuống đất rồi.
Khúc Trân nhìn thấy Chương Nặc bị Trát Lâm ấn xuống đất thì hoảng loạn.
Nàng ấy lập tức đứng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng, sợ Trát Lâm làm Chương Nặc bị thương.
"Được rồi Trát Lâm." Nam nhân trung niên thấy Trát Lâm sau khi thắng rồi cứ lề mề không bằng lòng đứng dậy, không khỏi lên tiếng cảnh cáo.
Cho dù là cuộc thi, cũng tuyệt đối không phải là làm đối phương đi vào chỗ chết.
Trát Lâm nghe tiếng mới đứng lên, đắc ý trừng mắt nhìn Chương Nặc.
"Khúc Trân, ngươi nhìn thấy chưa? Ta mới là mãnh sĩ dũng mãnh nhất." Trát Lâm hét lên như để công khai chủ quyền.
Trên mặt Khúc Trân lại không có chút ý cười nào, mà chỉ lo lắng nhìn Chương Nặc.
"Nặc, ngươi không sao chứ?"
Chương Nặc bị ngã đến mức xương chân như muốn gãy ra, nhưng hắn ta vẫn cười nói: "Không sao, không sao, là năng lực của ta không bằng người khác mà thôi, không sao đâu."
Trát Lâm thấy Khúc Trân không hề nhìn mình, tức giận mà nắm chặt tay, muốn đi lên phía trước, nhưng bị nam nhân trung niên ngăn lại.
"Trát Lâm, ngươi muốn làm gì?"
Hai tay Trát Lâm nắm lại thành quyền, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng trở về chỗ của mình.
Ương Trung tộc trưởng trong bộ tộc có quyền uy tuyệt đối, bất cứ người nào trong bộ tộc cũng đều không thể gây hấn, đây là quy củ.
Trát Lâm vừa ngồi xuống, Bá Tang liền vội vàng đứng ra.
Hắn hưng phấn nhìn Tô Oanh nói: "Ta muốn cưới nàng ta, ta muốn nàng ta!"
Cùng với tiếng hét của hắn, tộc nhân nhao nhao hướng mắt đến chỗ của Tô Oanh.
Tô Oanh đang đưa tay về phía thịt bò nướng, không thể không thu tay lại.
Ương Trung tộc trưởng nhìn Tô Oanh một cái, nói với Bá Tang: "Đây là khách từ bên ngoài đến, không phải người mà ngươi có thể cưới."
"Không, vừa nãy nàng nói, chỉ cần ta đánh bại nàng, thì nàng sẽ gả cho ta."
Giọng nói của Bá Tang vừa phát ra, liền vang lên một trận hô hào, các tộc nhân đều đang ồn ào.
Chương Nặc cũng kinh ngạc nhìn về phía Tô Oanh.
Hắn ta biết Tô Oanh cứu được tộc nhân của hắn ta, nhưng không biết rốt cuộc nàng cứu như thế nào, hắn ta đoán rằng, có thể là nàng đấu trí, nếu đánh nhau bằng thể xác thì không thể nào.
"Tô thành chủ, người thực sự từng nói mấy lời này sao?"
Tô Oanh gật đầu, chậm rãi đứng lên: "Đúng, là ta nói đó."
Tiếng hô của tộc nhân càng lớn hơn.
"Bá Tang, nàng ta chính vì muốn gả cho ngươi nên mới nói thế đó."
"Đúng đó Bá Tang, ngươi thắng chắc rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận