[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 498: Ta Thích Ngươi (2)


Chương 498: Ta Thích Ngươi (2)
Chương 498: Ta Thích Ngươi (2)
Chương 498: Ta Thích Ngươi (2)
Các tộc nhân cũng hét lên theo, theo như bọn họ, Bá Tang không thể nào thua Tô Oanh được, Tô Oanh nói như thế chính là vì thích Bá Tang.
Bá Tang cũng tràn đầy tự tin nhìn Tô Oanh, sự khát vọng trong mắt ngày càng nồng đậm hơn, giống như một khắc sau, hắn có thể bế Tô Oanh vào nhà bạt ở phía trước.
Ương Trung nhìn Tô Oanh nghênh chiến, đáy mắt hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng hắn ta không xem thường Tô Oanh giống mấy người bên đó, bởi vì lúc trước Chương Nặc có thể thắng Trát Lâm dễ dàng là nhờ có sự chỉ điểm của nàng.
Hắn ta rất tò mò, rốt cuộc nữ nhân này mạnh cỡ nào, mà lại dám khiêu chiến với mãnh sĩ trong bộ tộc của bọn hắn ta.
Bá Tang xoa xoa hai tay nhìn Tô Oanh, đã không thể chờ đợi được nữa: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau đâu."
"Khà khà khà, Bá Tang không đợi được nữa rồi ha ha ha."
Tô Oanh cũng không tức giận với đám tộc nhân ồn ào: "Tốt nhất là hãy dùng hết sức lực của ngươi, nếu không ta sợ ngươi sẽ khóc mất."
Lời nói hung hăng này vừa được nói ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng!
Các tộc nhân đều kích động mà đứng lên.
Bá Tang vô cùng nóng lòng, hắn đã bày xong tư thế, nhìn chằm chằm vào Tô Oanh.
Tô Oanh học theo dáng vẻ của hắn, đứng vững tư thế ngựa.
Bá Tang gầm lên một tiếng, xông tới chỗ nàng.
Nhìn kẻ địch trước mặt, Tô Oanh không hành động ngay, mà suy nghĩ qua một lượt về cách ứng phó trong đầu.
Đợi đến khi Bá Tang sắp đến chỗ nàng, ánh mắt nàng trầm xuống, giống như một con mãnh hổ thức dậy sau khi ngủ say nhào về phía Bá Tang.
Khí thế trên người nàng quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khí thế tấn công của Bá Tang giống như quả bóng xì hơi, hết rồi.
Chưa đợi hắn phản ứng lại, Tô Oanh đã nắm chặt đai lưng của hắn, cơ thể cong lại, hai tay trực tiếp vật hắn qua đỉnh đầu rồi ngã xuống đất, hai tay lập tức theo đó ép xuống.
Khuỷu tay nàng ép chặt bả vai của hắn, một cái chân đè lên hai chân của hắn, đôi mắt phượng tối màu nhìn hắn không chớp mắt.
Bá Tang theo bản năng muốn giãy giụa nhưng tay chân của Tô Oanh nặng như ngàn cân, cho dù hắn có giãy giụa thế nào cũng giống như con cá nằm dưới lưỡi dao, chỉ có thể mặc cho nàng xử lý.
Giờ phút này, Bá Tang cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tô Oanh, hiện tại hắn thật sự muốn khóc!
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh khiến cả bộ tộc không ai kịp phản ứng, đến khi thấy Bá Tang bị Tô Oanh ghì chặt tay chân không thể cử động, bọn họ thậm chí còn hoài nghi không biết mình có bị hoa mắt hay không mà sinh ra ảo giác.
"Chịu thua chưa?" Giọng nói bình tĩnh của Tô Oanh vang lên.
Bá Tang thở hổn hển, hắn không phục nhưng lại không thể không phục.
"Nhận, nhận thua, nhận thua!"
Các mãnh sĩ của tộc Mục Dương không phải là người không thể thua, mà thua thì chỉ là thua thôi.
Tô Oanh nghe thấy hắn hét lớn thì mới buông tay đứng dậy, thậm chí còn thoải mái phủi phủi bọt tuyết dính trên người.
Bá Tang nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh của nàng thì thật sự muốn khóc.
"Bá Tang, tiểu tử nhà ngươi muốn khiến nữ nhân vui vẻ mà đến mãnh sĩ cũng không muốn làm nữa à." Có tộc nhân phản ứng lại mà cười nhạo.
"Đúng vậy, ngươi giả vờ kém quá, chí ít cũng phải hơn hai chiêu chứ, đằng này mới một chiêu đã bị đánh bại, ngươi còn không biết xấu hổ sao?"
Sau khi mọi người hồi phục tinh thần lại cũng không muốn tin Tô Oanh lại lợi hại như vậy cho nên bọn họ khẳng định Bá Tang cố tình giả vờ diễn.
Bá Tang không đánh lại Tô Oanh, cũng tuyệt đối không cho phép bọn họ phủ nhận thực lực của Tô Oanh: "Các ngươi đừng nói bậy, nàng ta thực sự rất lợi hại, nữ nhân mà Bá Tang ta thích, rất lợi hại!"
Tô Oanh cau mày, nàng cảm thấy vế sau của câu có hơi dư thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận