[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 499: Ân Oán Cũ (3)


Chương 499: Ân Oán Cũ (3)
Chương 499: Ân Oán Cũ (3)
Chương 499: Ân Oán Cũ (3)
"Ta không tin, nếu nàng ta có thể đánh bại ta, ta sẽ đưa nàng ta tất cả số cừu mà ta có được trong năm nay." Một tộc nhân đứng lên, hắn ta có chết cũng không muốn tin lời Bá Tang nói.
Bá Tang nhìn hắn ta, hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, cứ làm như vậy đi."
Bá Tang đã trở thành người phát ngôn của Tô Oanh: "Ngươi có thể lấy ra bao nhiêu con cừu?"
"Hai mươi."
Tô Oanh gật đầu: "Cũng được."
Tộc nhân kia khịt mũi, hắn ta bất mãn với dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Tô Oanh: "Nếu thua thì ngươi phải gả cho Bá Tang."
"Ta sẽ không thua."
Tộc nhân kia nhanh chóng ra chiêu và chuẩn bị dốc toàn lực để đối phó.
Tô Oanh cũng nén hơi thở vào đan điền.
"Gào!"
Nam nhân gầm lên giống như một con voi giận dữ lao về hướng Tô Oanh.
Trong nháy mắt hắn ta sắp đụng tới, Tô Oanh đã né được ngay.
Nam nhân vồ hụt cũng không bỏ cuộc, hắn ta điều chỉnh lại vị trí rồi tiếp tục lao về phía Tô Oanh.
Tô Oanh né tránh vài lần liền mất hết kiên nhẫn: "Ta không chơi nữa."
Chờ đến khi nam nhân tiến lên lần nữa, nàng túm lấy vạt áo trước của hắn ta, sau đó nhấc thắt lưng của hắn ta lên, tạo thành một hình parabol hoàn hảo giữa không trung, trực tiếp vật người xuống nền tuyết.
Một tiếng "rầm" vang lên, tộc nhân chứng kiến đều choáng váng.
Bọn họ không thể tin nổi mà đứng dậy, nhìn thấy tộc nhân nằm trên nền tuyết thật lâu cũng không đứng lên nổi, đôi mắt sắp biến thành chuông đồng.
Tô Oanh không cần tiến lên giữ hắn ta lại thì nam nhân này cũng không đứng dậy được.
Tô Oanh nhìn nam nhân đang co giật trên mặt đất, nghĩ ngợi rồi vẫn ngồi xổm xuống, ấn vài huyệt đạo trên cơ thể hắn ta, rất nhanh lại thấy cơ thể nam nhân chậm rãi thả lỏng, tựa như thở phào nhẹ nhõm rồi lại kinh ngạc mà nhìn Tô Oanh.
"Ngươi thua rồi, hai mươi con cừu đều là của ta."
Có quỷ mới biết, lúc nhân tộc của bộ tộc Mục Dương sững sờ đến ngây người thì nàng chỉ nghĩ đến mấy con cừu kia!
Bá Tang thấy vậy liền muốn hô to, nếu ngươi làm vợ ta thì đến 200 con cừu ta cũng kiếm về cho ngươi!
Tô Oanh chậm rãi đứng lên rồi liếc nhìn những tộc nhân khác: "Các ngươi, còn ai muốn đưa cừu cho ta không? Ai đến ta cũng không từ chối."
Có mãnh sĩ muốn đứng ra nhưng bị Ương Trung ngăn cản.
"Không biết nên xưng hô thế nào."
"Tô Oanh, thành chủ của thành Thiên Khôi, thành Thiên Khôi, ngươi biết không?"
Ương Trung cau mày, đương nhiên là hắn ta biết, đám mãnh thú được nuôi ở nơi quỷ quái đó đã ăn không ít bò dê của họ.
"Ngươi là người của thành Thiên Khôi."
"Nói chính xác thì hiện tại ta là ... thành chủ của thành Thiên Khôi."
"Ngươi là nữ hoàng."
"Gọi là thành chủ."
"Ngươi tới đây làm gì?" Ương Trung cảnh giác hỏi.
"Tộc trưởng không phải lo lắng, ta chỉ tới đây để mua bò dê, vàng đây, ngươi nhìn xem." Tô Oanh lấy vàng quơ quơ trước mặt hắn ta.
Ương Trung không tin người của thành Thiên Khôi lại dễ nói chuyện như vậy, lúc trước ăn bò dê của họ thì đến cái rắm cũng không thả.
"Hừ, mua bò dê? Trước đây, các ngươi ăn bò dê của chúng ta còn nhiều hơn chút vàng này."
Tô Oanh nghi ngờ nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Đừng giả ngu, đám dã thú của các ngươi thi thoảng đến chỗ chúng ta săn mồi, ngươi lại không biết sao?"
Tô Oanh đúng là không biết, chẳng trách trước đó nàng thấy con mèo lớn đuổi theo những con trâu, nàng còn tưởng rằng đó là đàn trâu rừng trong núi sâu, ai biết chúng là do người của bộ tộc nuôi.
"Sẽ không có lần sau." Tô Oanh cũng không muốn có quan hệ không tốt với bộ tộc chăn nuôi lớn này, dù sao thì chỗ này của họ thực sự thích hợp để chăn nuôi bò dê!
Ương Trung không tin: "Ngươi nói không có thì chúng ta sẽ tin tưởng ngươi ngay à? Nếu ngươi thức thời thì hãy rời đi ngay bây giờ, bằng không thì đừng trách mãnh sĩ của bộ tộc chúng ta không khách khí!"
Ương Trung ra lệnh thì tất cả nam nhân trong bộ tộc đều tiến tới, che chắn cho người già, phụ nữ và trẻ em ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận