[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 500: Ta Phải Cứu Người (1)


Chương 500: Ta Phải Cứu Người (1)
Chương 500: Ta Phải Cứu Người (1)
Chương 500: Ta Phải Cứu Người (1)
Chương Nặc thấy không khí đột nhiên thay đổi thì vội vã đứng dậy giải thích: "Tộc trường, ngươi thực sự hiểu lầm rồi, chúng ta thật sự không có ác ý gì, thành Thiên Khôi hiện tại đã không giống với lúc trước."
Ương Trung rút cây côn dài từ bên cạnh đặt trước mặt bọn họ: "Các ngươi đi ngay đi, chúng ta tạm thời sẽ bỏ qua, nếu còn nói lời vô nghĩa thì đừng trách chúng ta cậy nhiều người bắt nạt!"
"Tộc trưởng ..."
Chương Nặc ngăn trước mặt Tô Oanh: "Tộc trưởng, chúng ta thực sự không có ý xấu."
Tô Oanh kéo Chương Nặc sang một bên, nàng nhìn tộc trưởng: "Ta nói với các ngươi việc này, ta không có liên quan gì đến chuyện dã thú của thành Thiên Khôi ăn bò dê của các ngươi, người gây ra tổn thất với các ngươi đã đến gặp Diêm vương, lần này ta tới đây là muốn thiết lập quan hệ tốt với các ngươi, sau này có thể liên hệ."
"Các ngươi đều cùng một nhóm, đừng hòng lừa gạt chúng ta, cút ra ngoài!"
Cây côn trong tay Ương Trung đột nhiên quét về phía hai người họ.
Đồng tử của Tô Oanh tối sầm lại, nàng xoay người đẩy Chương Nặc ngã ra đất: "Chạy đi!"
Chương Nặc cho rằng Tô Oanh muốn cùng hắn bỏ trốn nên xoay người leo lên hố.
Tô Oanh không có ý định cứ như vậy rời đi, nàng còn chưa có được hai mươi con cừu đâu!
Nếu bọn họ dùng vũ lực thì cứ đánh thôi.
Tô Oanh quay đầu nắm lấy cây côn trong tay Ương Trung, hơi thở của Ương Trung trầm xuống, hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng rồi kéo cây côn về, lực kéo của hắn ta lớn đến mức trực tiếp kéo Tô Oanh bay lên không trung.
Ương Trung dùng sức vung cây côn vào ngọn lửa ở trung tâm.
Nhìn thấy Tô Oanh sắp bị ném vào đống lửa, Chương Nặc sợ hãi tới mức dựng cả lông tơ, gần như là vừa lăn vừa bò lao tới muốn cứu người.
Ai biết được khi Tô Oanh chuẩn bị rơi xuống đống lửa, nàng đột ngột dùng sức, thân thể nhanh chóng xoay giữa không trung giống như một con quay, tốc độ quay nhanh đến mức khiến Ương Trung không thể không buông cây côn trong tay ra.
Thân thể Tô Oanh xoay một hồi rồi vững vàng đáp xuống nền tuyết, nàng vung cây côn dài trong tay rồi đập tới chỗ Ương Trung.
Tô Oanh dồn hết sức lực vào cây côn này, Ương Trung cảm nhận được cỗ sát khí mãnh liệt đang ập tới trước mặt, hắn ta muốn né tránh nhưng cỗ sát khí kia tựa như một tấm màn che lớn bao phủ cả cơ thể hắn ta, làm cho hắn ta không thể nhúc nhích được.
Mắt thấy cây côn dài kia sắp đánh vào đầu hắn ta thì cây côn bất ngờ đổi hướng, đập mạnh vào chân hắn ta.
Một tiếng "Phập" lớn có thể xuyên thủng màng nhĩ, tuyết ở khu vực này dường như bị người ta xé rách mà để lại một lỗ lớn, còn cây côn dài kia đã vỡ vụn thành bột phấn.
Tộc nhân gần đó thậm chí có thể cảm giác được sức mạnh còn sót lại của luồng sát khí, dọa cho tất cả bọn họ ngây ngốc.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin trên đời này còn có nữ nhân mạnh như vậy!?
Tô Oanh cụp mắt xuống, phủi mảnh gỗ vụn trên người, sau đó nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Ương Trung: "Ta đã nói với ngươi là ta rất thân thiện nhưng mà ngươi không tin."
Ương Trung đã kịp tỉnh táo sau cú sốc và nhìn Tô Oanh đầy khiếp sợ.
"Cuối cùng là ngươi muốn làm gì, cho dù là ta không thể đánh bại ngươi, nhưng nếu ngươi muốn làm tổn thương tộc nhân của ta, dù phải liều mạng thì ta cũng tuyệt đối không để ngươi thực hiện được."
Chương Nặc hoàn hồn chạy tới, hắn cảm thấy chuyện này còn phải thương lượng: "Tộc trưởng, đây thực sự là hiểu lầm, Tô thành chủ không có bất kỳ ác ý nào, vài ngày trước, người bên Nam quốc đột nhiên tấn công tộc nhân của chúng ta, chính là Tô thành chủ, là Tô thành chủ đã cứu bọn họ."
"Tô thành chủ chỉ muốn tìm hiểu sâu hơn tình hình ở Bắc Hoang mà thôi, tuyệt đối không có ác ý."
Ương Trung không tin điều đó.
"Cha, cha, nương sắp sinh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận