[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 501: Ta Phải Cứu Người (2)


Chương 501: Ta Phải Cứu Người (2)
Chương 501: Ta Phải Cứu Người (2)
Chương 501: Ta Phải Cứu Người (2)
Trong lúc hai bên đang giằng co, đột nhiên có một thiếu niên chừng mười tuổi chạy tới kéo Ương Trung rồi nói.
Ương Trung nghe vậy thì sắc mặt biến đổi: "Đã đi tìm Mã mẫu chưa?" Mã mẫu là bà đỡ đẻ duy nhất trong toàn bộ tộc.
"Mã mẫu tới rồi, nói rằng đứa nhỏ trung bụng nương không chịu ra ngoài, cứ như vậy thì nương sẽ gặp nguy hiểm."
Sắc mặt của Ương Trung càng trở nên u ám hơn.
Chương Nặc nghe vậy liền nhân cơ hội nói: "Tộc trưởng vẫn nên đi về xem sao, nếu các ngươi không tin tưởng ta và Tô thành chủ vậy thì chúng ta lập tức rời đi."
Tô Oanh nghe xong cũng không phản bác, là ngầm đồng ý.
"Mấy người các ngươi hãy theo dõi họ rời khỏi bộ lạc."
"Được."
Ương Trung nói xong liền quay người rời đi cùng thiếu niên.
Chương Nặc nhìn về phía Tô Oanh: "Tô thành chủ, nếu không thì chúng ta rời đi trước." Nếu thật sự phải đánh với người của tộc Mục Dương thì họ làm sao chống cự nổi.
Tô Oanh suy nghĩ một chút rồi đi theo hắn tới hố sụt.
Bọn họ đi về phía trước liền nghe thấy từng tiếng rên rỉ phát ra từ lều tuyết, nhi tử của Ương Trung đang đứng bên ngoài lều tuyết lo lắng.
Tô Oanh quay người đi về hướng này.
Mãnh sĩ đi theo sau họ lại tiến lên ngăn cản nàng.
"Đây không phải hướng rời đi." Bá Tang nhìn Tô Oanh với vẻ mặt phức tạp, cô nương duy nhất khiến hắn động tâm lại là kẻ thù của bọn họ, cảm giác này khiến hắn rất khó chịu.
"Ta biết y thuật, có lẽ có thể giúp đỡ được."
Bá Tang có chút do dự, Chương Nặc cũng không muốn Tô Oanh kết thù với người của tộc Mục Dương, liền nói giúp: "Các ngươi nhiều người như vậy, chúng ta có thể làm được gì chứ, vả lại việc hạ sinh một đứa trẻ rất nguy hiểm."
"Không được, tộc trưởng đã hạ lệnh phải đưa bọn họ ra ngoài ngay lập tức."
Bá Tang không hé môi, ánh mắt hắn cũng dần trở nên kiên định: "Ta cảm thấy nàng ấy không phải là người xấu." Hơn nữa nàng thật sự rất lợi hại, nếu nàng muốn đả thương tộc nhân thì vừa rồi tộc trưởng cũng đã chết dưới cây côn của nàng.
"Chờ một chút đi, lỡ như lời của nàng là sự thật thì sao?"
"Bá Tang, ngươi điên rồi sao?"
"Vừa rồi rõ ràng là nàng có thể giết tộc trưởng nhưng nàng đã không làm vậy." Bá Tang cố gắng biện hộ cho Tô Oanh.
Tô Oanh gật đầu nói: "Hắn nói không sai, đôi tay này của ta cũng sẽ cứu người."
Lúc này, trong lều tuyết đột nhiên vang lên tiếng kêu.
"A Na, A Na!"
Thiếu niên canh giữ ngoài cửa cũng lao vào trong lều tuyết.
"Nương, nương mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi."
Tô Oanh cau mày nói: "Tình hình không ổn rồi." Trong lúc các mãnh sĩ còn chưa phản ứng kịp, nàng nhanh chóng bước vào trong lều tuyết.
Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Ương Trung đang ôm một người phụ nữ mặc không còn chút máu gào khóc.
Tô Oanh bước tới sờ mạch đập của người phụ nữ, vẫn còn đập nhẹ.
Nàng kéo Ương Trung ra: "Nếu không muốn nàng ấy một xác hai mạng thì tránh ra."
Ương Trung bị kéo một cái, loạng choạng ngã xuống đất, chờ đến khi thấy rõ người tới là Tô Oanh, hắn ta tựa hồ đã tìm được đối tượng để phát tiết cảm xúc, hắn ta gầm lên rồi lao về phía nàng.
Lúc này Tô Oanh không có thời gian đối phó, nàng xoay người nện một quyền lên sống mũi hắn ta.
Nhân lúc hắn ta chưa kịp định thần đã túm lấy vạt áo và dùng cùi chỏ đánh vào cổ hắn ta.
Ương Trung chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Tô Oanh không rảnh lo người trong phòng phẫn nộ, thét chói tai, cũng không quay đầu lại mà nói với Chương Nặc: "Ta phải cứu người, ngươi nghĩ cách ngăn cản họ lại."
Chương Nặc nhìn tình huống hỗn loạn trong lều tuyết mà cảm thấy khóc không ra nước mắt, thế này thì bảo hắn phải cản như thế nào?
Nhưng không ngăn cản không được, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng phía sau Tô Oanh, tận tình khuyên nhủ: "Các ngươi đừng sợ, y thuật của Tô thành chủ rất lợi hại, người ấy nhất định có thể khiến tộc trưởng phu nhân tỉnh lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận