[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 502: Hiểu Lầm (1)


Chương 502: Hiểu Lầm (1)
Chương 502: Hiểu Lầm (1)
Chương 502: Hiểu Lầm (1)
"Nương của ta, các ngươi đừng chạm vào nương của ta." Thiếu niên lao về phía Chương Nặc.
Trong lúc hắn ngăn cản mọi người, Tô Oanh đã lấy ra một số đồ vật có khả năng dùng đến trong bao quần áo, nàng duỗi tay xuống phát hiện cổ tử cung đã mở hoàng toàn, đứa trẻ đang úp mặt xuống, một chân đã đưa tới cửa cổ tử cung nhưng bởi vì vị trí của thai nhi không bình thường nên dẫn đến khó sinh.
Hơn nữa, sản phụ hiện tại đang hấp hối, nếu không nhanh chóng đưa đứa trẻ ra ngoài thì hai người nhất định sẽ chết.
Tô Oanh trực tiếp đặt miếng đệm sưởi ấm lên người sản phụ để duy trì nhiệt độ cơ thể ổn định của nàng ấy, sau đó kéo chăn bông trên người để lộ cái bụng.
Mà lúc này, Chương Nặc và các mãnh sĩ đều canh giữ ở ngoài cửa, nơi này của bọn họ có quy định, khi nữ nhân sinh con thì nam nhân khác tuyệt đối không được đi vào trừ khi là phu quân của nàng ấy.
Cho nên bọn họ chỉ có thể lo lắng canh giữ ngoài cửa, có người đi vào hố sụt tìm nữ nhân tới đây.
Tô Oanh lấy nước khử trùng nhanh chóng lau lên bụng của sản phụ, sau đó lấy dao phẫu thuật mở bụng nàng ấy ra.
Bà đỡ nhìn thấy cảnh tượng này trong lều tuyết mà sợ hãi tới mức suýt ngất đi.
Tô Oanh khéo léo mổ bụng sản phụ ra, chầm chậm từng lớp từng lớp một cho đến khi chạm tới tử cung thì lôi đứa trẻ ra.
Nhưng đứa trẻ hoàn toàn không có động tĩnh gì, nàng lật ngược người đứa trẻ, đánh mạnh vào lòng bàn chân của đứa bé nhiều lần. Song, đứa trẻ vẫn không chút phản ứng, nàng liền đặt đứa bé nằm xuống, ép miệng mở ra để nhìn xem liệu có còn cặn nước ối bên trong không?
Rồi nàng bắt đầu thực hiện hồi sức tim phổi cho đứa trẻ.
Ương Trung tỉnh lại sau cơn hôn mê, thấy Tô Oanh cau mày, đang gấp gáp dùng hai ngón tay ấn vào ngực đứa trẻ.
Hắn ta chống mình đứng dậy, vừa định bước tới thì nghe thấy tiếng khóc 'oa' của đứa trẻ, hắn ta sững sờ một lúc.
Tô Oanh xác nhận không còn vấn đề gì nữa, quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đã tỉnh, ôm đứa bé lại đặt vào trong tay hắn: "Đứa trẻ không sao, ngươi có thể tự mì lau người đứa trẻ." Nói xong, nàng quay người đi khâu nốt miệng vết thương trên bụng sản phụ.
Nhìn đứa trẻ vui vẻ hoạt bát trong tay, Ương Trung khó có thể diễn tả chính xác tâm trạng của mình lúc này, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại thần trí, quấn đứa trẻ vào tấm vải mà mình đã chuẩn bị từ trước.
Chương Nặc nhìn thấy Ương Trung đã tỉnh, các dây thần kinh trong cơ thể đều căng cứng, Ương Trung vậy mà lại không ngăn cản.
"Tộc trưởng, Tô thành chủ thật đúng là đang cứu người."
Chương Nặc nói một cách thành khẩn.
Ương Trung đứng đó, không tiến lên mà nhìn Tô Oanh cẩn thận khâu vết thương.
Sau đó, không biết Tô Oanh lấy cái gì trong túi vải ra, nhét vào tay phu nhân, rồi kéo chăn ở bên cạnh ra đắp cho nàng ấy.
Xong xuôi mọi việc, nàng quay lại nhìn hắn.
"Phu nhân không sao. Cũng may đứa bé ra kịp thời, nhưng bụng phu nhân có một vết thương lớn như vậy, sau này sẽ khó có con, rất nguy hiểm."
Sở dĩ Tô Oanh nói như vậy chính là bởi trình độ chữa bệnh nơi này nhất định không tốt, nếu như sản phụ vừa bình phục mấy tháng, sau lại có thai thì khả năng xảy ra rủi ro rất cao, nàng thì không thể ở lại đây mãi được,
Ương Trung vẫn không thể tin được, bước đến bên giường, đưa tay chạm vào cơ thể phu nhân, thấy cơ thể nàng ấy ấm áp, hắn mới tin lời Tô Oanh nói rằng nàng thực sự vẫn còn sống.
Tô Oanh rửa sạch vết máu trên tay trong cái chậu gần đó.
"Chương Nặc, đi thôi."
Tô Oanh ngẩng đầu lên, phát hiện khắp mặt Chương Nặc toàn là vết các nữ nhân bộ tộc xông vào cào xước.
Khóe mắt nàng giật giật, tiểu tử này thật vất vả.
"Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận