[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 504: Tiêu Tẫn, Sao Ngươi Lại Tới Đây? (1)


Chương 504: Tiêu Tẫn, Sao Ngươi Lại Tới Đây? (1)
Chương 504: Tiêu Tẫn, Sao Ngươi Lại Tới Đây? (1)
Chương 504: Tiêu Tẫn, Sao Ngươi Lại Tới Đây? (1)
Ương Trung không đồng ý ngay mà hỏi lại: "Tô thành chủ muốn mua bao nhiêu bò dê?"
"Không nhiều lắm, bò và dê mỗi loại cần một trăm lẻ một con."
"Khi nào Tô thành chủ đi."
"Ba ngày sau, khi tình trạng của phu nhân hoàn toàn ổn định, ta sẽ rời đi."
Thấy Tô Oanh thẳng thắn nói như vậy, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng bị xua tan.
"Tô thành chủ có tâm, mau lại đây ăn lúc còn nóng, thịt bò của chúng ta nơi khác tuyệt đối không có, Tô thành chủ nếm thử xem."
Tô Oanh gần như đã ăn trọn một con dê nướng nguyên con, nàng cảm thấy no rồi, nhưng nghĩ tới vừa rồi nàng đã vận động nhiều nên rất tự nhiên lấy thêm một cái đùi bò nướng ăn.
Thịt bò chắc hơn thịt dê nhưng khó nhai, nàng nhai đến đau nhức cả quai hàm.
Ăn uống no nê, Ương Trung nhờ người đun nước nóng cho Tô Oanh tắm rửa một chút, sau đó hắn ta đích thân mang cho nàng một chiếc lều tuyết rộng rãi mới toanh.
Tô Oanh tối nay thật sự ăn rất no, đến nỗi ợ ra toàn mùi thịt bò và rượu.
Do vừa uống rượu xong, có hơi choáng váng, nàng liền nằm ngã phịch xuống giường.
Ngay lúc nàng đang ngơ ngác chuẩn bị ngủ thì nhìn thấy một bóng người bước vào.
Tô Oanh cảm thấy có chút choáng váng, rượu của bộ tộc Mục Dương này thật là mạnh.
Nàng mở mắt ra, nhìn bóng dáng cao lớn bước vào, vô thức gọi: "Tiêu Tẫn, sao ngươi lại đến đây?"
Người đó nghe thấy tiếng nói bỗng khựng lại, nhưng vẫn đi đến bên giường Tô Oanh.
"Đầu của ta đau quá, ngươi xoa bóp cho ta đi." Tô Oanh lẩm bẩm.
Nam nhân ngồi xuống mép giường, khi đầu ngón tay mát lạnh của hắn ta chạm vào trán nàng, Tô Oanh bỗng choàng tỉnh lại.
Giây tiếp theo, một bóng người bị ném bay ra khỏi lều tuyết.
Cơ thể Bá Tang ngã mạnh xuống tuyết, nếu tuyết không dày thì chắc xương cốt của hắn ta thể nào cũng bị gãy đứt.
"Cút đi, đến lần nữa là ta đập nát đầu ngươi đấy."
Bá Tang nhăn mặt đau đớn, bò từ trên mặt đất đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Ương Trung đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt trầm tư.
"Tộc trưởng..."
"Bá Tang, ngươi chán sống rồi à. Nàng ấy không giết là may cho ngươi đấy. Nếu ngươi làm vậy một lần nữa là ngươi sẽ không được ở lại bộ tộc"
Bị đuổi ra khỏi bộ tộc chính là hình phạt nghiêm khắc nhất: "Tộc trưởng đừng nóng giận, ta sẽ không tái phạm nữa, chỉ là ta quá thích nàng mà thôi."
"Ta còn chả muốn xem ngươi có bản lĩnh hay không, biến đi."
"Ta biết rồi."
Tô Oanh làm một giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, nàng mở mắt ngáp dài một cái rồi xoay người ngồi dậy.
Nàng bước ra ngoài lều tuyết thì thấy Chương Nặc đang đứng đợi ở bên ngoài.
"Tô thành chủ, người tỉnh rồi."
"Ừ, ta tỉnh rồi."
"Mấy người kia đã chuẩn bị xong bữa sáng, để ta mang đến cho Tô thành chủ."
"Đa tạ."
Lúc sau, Chương Nặc mang bữa sáng tới, Tô Oanh ăn xong liền đi tới lều tuyết ngày hôm qua để kiểm tra tình hình của Ana.
Ương Trung đang trông coi bên cạnh Ana, nàng ấy đã tỉnh lại, nhưng cơn đau từ vết thương khiến nàng ấy khó chịu không thôi.
"Tô thành chủ đã dậy rồi."
"Ừ, thế nào rồi, ngươi đã đánh rắm chưa?"
Tô Oanh vừa đến đã trực tiếp hỏi một câu như thế này, khiến mọi người bên trong bối rối.
Tô Oanh giải thích: "Vì trong tình trạng của ngươi thi phải đánh rắm trước mới có thể ăn uống được. Điều này sẽ chứng tỏ các cơ quan trong cơ thể ngươi đã bắt đầu hoạt động bình thường."
Bọn họ không hiểu rõ lắm, nhưng đều biết đó là một việc rất quan trọng.
"Xì, xì hơi rồi." Ana trả lời rất ngượng ngùng.
"Mấy ngày nay nên ăn thức ăn dạng lỏng, cháo, nước các loại, không nên ăn đồ gì quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho vết thương hồi phục."
"Được rồi, chúng ta đều nghe theo Tô thành chủ."
Tô Oanh tiến tới thay quần áo cho Ana, sau khi thấy vết thương không có vấn đề gì lớn, nàng mới quay trở lại lều tuyết của mình.
"Tô thành chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận