[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 506: Lưu Vong (1)


Chương 506: Lưu Vong (1)
Chương 506: Lưu Vong (1)
Chương 506: Lưu Vong (1)
Tô Oanh đảo mắt nhìn Ương Trung một cái, nếu tiểu tử này mà không đến ngăn cản, có khi nàng còn có thể kiếm thêm chút nữa.
"Cũng tốt rồi, hôm nay cứ như vậy đi, ta đói rồi, đi thôi."
Ban đêm, Ương Trung sau khi mất đi hàng chục con dê, lại nướng thêm một con dê khác mang đến cho Tô Oanh.
Tô Oanh ăn uống vui vẻ, chỉ muốn mỗi ngày đều sống như thế này!
Sau khi xác nhận vết thương của Ana không có vấn đề gì nữa, Ương Trung sẽ chọn ra ba mươi người, ba trăm con bò dê, chuẩn bị đi theo Tô Oanh đến thành Thiên Khôi để quan sát.
Tô Oanh ngồi trên lưng ngựa, trên đầu đội một chiếc mũ lông dê dày, nếu không phải để quan sát đường đi thì nàng sẽ không muốn lộ mặt ra, bởi vì gió thổi rất mạnh khiến đôi mắt nàng đau xót.
Đoàn người đi xuyên qua hẻm núi, tới dòng suối nhỏ phía trước.
Tô Oanh nhìn con suối nhỏ, trước kia không thể nào hạ gục từng người một nhanh như vậy, người dân của bộ tộc đã sống ở đây lâu như vậy, hẳn sẽ có cách.
Ương Trung nói nhỏ mấy câu với nhóm mãnh sĩ bên cạnh đã nhìn thấy nhóm mãnh sĩ cưỡi ngựa chạy về phía dòng suối nhỏ phía trước.
Khi đang nghi ngờ, Tô Oanh đã nhìn thấy một mãnh sĩ đi tới sau một tảng đá lớn, không biết người này nhấn cơ quan gì, nghe thấy một trận âm thanh ùng ùng vang lên, một cây cầu đá nhô lên từ mặt băng.
Cây cầu đá cứng rắn phá vỡ lớp băng lạnh trên suối nước, dần dần xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Tộc trưởng, có thể đi được." Một mãnh sĩ hô lớn về phía bọn họ bên này.
Chương Nặc nhìn cây cầu đá kinh ngạc không thôi, hắn đi qua chỗ này nhiều lần, không nghĩ tới đây còn có cơ quan được ẩn dấu.
"Tô Thành chủ, mời."
Tô Oanh gật đầu cưỡi ngựa đi lên cây cầu đá, cây cầu đã vẫn chìm ở trong nước đã phủ kín rêu xanh, nhìn qua một mảnh loang lổ nhưng rất kiên cố.
Sau khi nàng qua cầu, nhìn thấy nhóm người Ương Trung đang chỉ huy dê bò, để bọn chúng xếp thành một hàng đi tới.
Qua con đường có dòng suối nhỏ kế tiếp sẽ không còn khó đi như vậy nữa.
"Tô thành chủ, lúc đi qua bộ tộc Tháp La thì nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục lên đường chứ?" Chương Nặc ngẩng đầu nhìn về nơi xa, đi tới bên cạnh Tô Oanh nói.
Tô Oanh biết hắn muốn về thăm nhà một chút: "Ừm, có điều lần trở về này, ngươi không cần theo ta."
Chương Nặc hơi kinh ngạc: "Tô Thành chủ không muốn đến nơi khác xem một chút sao?"
"Đi thì chắc chắn là muốn đi, nhưng đi ra ngoài quá lâu cũng nên ở nhà một thời gian ngắn, nếu không hài tử sẽ không vui."
Chương Nặc càng kinh ngạc: "Tô Thành chủ có con sao?"
Tô Oanh cười như chiếu sáng tuyết trắng mùa đông: "Đúng vậy, có đứa con."
"Vậy Tô Thành chủ vẫn nên sớm ngày trở về nhà đoàn tụ với đứa con, chắc chắn con trẻ, người nhà rất nhớ người."
"Ngươi biết rõ người thân rất nhớ ngươi, vậy mà ngươi còn chạy ra ngoài hay sao?"
Chương Nặc sang sảng cười một tiếng: "Ta không sợ Tô Thành chủ chê cười, nếu không phải không thể đi ra khỏi chỗ này, ta còn muốn tới quốc gia khác xem một chút, sau đó vẽ ra bản đồ của mỗi một quốc gia, đây là nguyện vọng từ lúc sinh ra của ta."
"Hi vọng nguyện vọng của ngươi trở thành sự thật."
"Cảm ơn thành chủ."
Đoàn người không vội lên đường, suy cho cùng đường có tuyết rơi không dễ đi, tất cả coi vấn đề an toàn là ưu tiên cao nhất.
Nhưng lộ trình không xa, bọn họ còn cưỡi ngựa, đi không tới ba ngày, bọn họ đã nhìn thấy bộ tộc núp trong tuyết trắng.
Tô Oanh đi ở đằng trước tinh mắt nhìn thấy dấu vết đỏ thắm trên mặt đất, nàng thúc ngựa nhanh chóng tiến lên, chợt nảy mình nhảy xuống ngựa, ngồi xổm người xuống, kiểm tra dấu vết trên mặt đất.
Khi ngửi thấy khí hơi tanh, chân mày nàng nhướn lên, là mùi máu tươi của người.
Tô Oanh đứng lên, lấy kính viễn vọng từ trên người kiểm tra tình hình xung quanh, phát hiện phía trước cách đó không xa có một người.
Nàng đi bước một đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận