[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 509: Bọn Ta Là Phu Thê (2)


Chương 509: Bọn Ta Là Phu Thê (2)
Chương 509: Bọn Ta Là Phu Thê (2)
Chương 509: Bọn Ta Là Phu Thê (2)
Ngoài trời giá rét, Tô Oanh cũng không làm chuyện thừa, để mọi người tiếp tục lên đường, có chuyện gì thì đến thành Thiên Khôi rồi nói.
Tô Oanh dùng thời gian ba bốn ngày từ thành Thiên Khôi đến nơi tộc này sinh sống, nhưng đó là do nàng chạy xe, bây giờ có nhiều người đi như vậy, sợ sẽ không nhanh được như thế, vì tránh người Nam quốc đuổi đến, Tô Oanh để Chương Nặc đi trước dẫn đường, nàng đi cuối chặn lối.
Nhưng mà mãi cho đến khi họ nhìn thấy cửa thành cao ngất của thành Thiên Khôi, người Nam quốc cũng không đuổi theo.
Tô Oanh cưỡi ngựa chạy đến đằng trước, đi đến lối vào ẩn dưới cửa thành.
Nàng đứng dưới cửa thành hô to: "Mở cửa, ta về rồi."
Một đám tộc nhân theo sau Tô Oanh, nghe nàng hô thì nhìn nhìn cửa thành, cửa thành cao lớn như vậy, người bên trong có thể nghe thấy sao?
Trong lúc mọi người đang ở đây nghi hoặc, thì bỗng nghe thấy có tiếng "Lạch cạch" trên tường đá, tường đá nứt ra một khe hở, rồi chỉ giây lát sau, một cái cửa vào xuất hiện trước mắt họ.
"Grào!"
Mọi người tò mò trông vào, thì thấy một con mãnh hổ nhào qua chỗ Tô Oanh.
Tim của mọi người tức khắc nhảy vọt lên cổ họng, lại thấy tay Tô Oanh chụp lấy đầu lão hổ, khiến thân mình to lớn của nó lăn ra đất: "Ngươi tưởng ngươi là chó đấy hả."
"Grào!"
Con hổ uất ức gầm nhẹ một tiếng, thành thật ghé vào bên chân nàng liếm liếm giày của nàng.
Tô Oanh lấy khối thịt khô từ trên người ra ném cho nó, để nó dẫn theo đám đồng bọn của nó ra chỗ xa xa một tí mà chơi, đừng dọa người nữa.
Con hổ giải quyết thịt khô trong một ngoạm, rồi mới thỏa mãn nhảy nhót rời đi.
Các tộc nhân nhìn một màn này mà khiếp sợ không thôi, đại lão hổ này, nghe lời vậy sao?
Các hắc nô thấy Tô Oanh về thì lập tức đi báo tin cho mấy người Tiêu Tẫn.
Sau khi Tô Oanh dẫn theo một đám tộc nhân vào thành, xuyên qua lối đi, cuối cùng cũng tới một sân huấn luyện rộng lớn.
Bây giờ đang là giữa trưa nên mọi người đều đã trở lại nơi mình ở để nghỉ ngơi.
Bỗng có nhiều người vào thành như vậy, may là vẫn có đủ nhà trống.
Tô Oanh đang chuẩn bị dẫn người qua đó, thì nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, nàng quay đầu lại, thì thấy Tiêu Tẫn cưỡi ngựa đến.
Hắn ngồi trên ngựa, sống lưng thẳng tắp, cái cằm sắc lẹm hơi hơi nâng lên, con ngươi tối tăm khóa chặt trên người nàng, như thể là trước mắt có cả ngàn vạn người, nhưng chỉ có nàng là lọt được vào trong mắt hắn.
Tiêu Tẫn ghìm ngựa dừng lại ở khoảng cách cách Tô Oanh ba bước, lưu loát xoay người xuống ngựa rồi kéo nàng vào trong ngực mình.
Tô Oanh thoáng cái bị hắn ôm chặt lấy, ấy vậy mà lúc này đây lại không biết thế nào mà nàng như bị ma xui quỷ mà trở tay ôm lại hắn.
Trong nháy mắt mà nàng duỗi tay ôm lấy mình kia, Tiêu Tẫn bỗng ngây cả người.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đáp lại hắn, Tiêu Tẫn cúi đầu, hít một hơi thật sâu ở giữa cổ nàng.
Tiêu Tẫn: "..." Tại sao toàn là mùi thịt cừu...
Hắn buông nàng ra, thấy nàng thế mà lại béo hơn một chút so với lúc trước khi ra khỏi thành, hai má bên cạnh khóe môi đều như được độn thêm một ít thịt mềm vào.
Hai người ngang nhiên ôm ôm ấp ấp trước mặt nhiều người như vậy, tộc nhân cùng theo tới có muốn không biết thân phận Tiêu Tẫn cũng khó.
"Tô thành chủ, vị này là..." Chương Nặc coi như là quen thuộc với Tô Oanh nhất, cho nên hắn ta là người hỏi.
Đôi mắt đen tuyền của Tiêu Tẫn quét qua người Chương Nặc một vòng thật nhanh, cuối cùng như thể tuyên bố chủ quyền, tầm mắt quét quanh mọi người một vòng, rồi giương giọng nói: "Bọn ta là phu thê, ta tên Tiêu Tẫn."
Mắt Tô Oanh giật giật, đúng là trên danh nghĩa là thế thật, nhưng có cần phải nói to vậy không?
"Bọn họ là ai vậy?" Tiêu Tẫn hỏi.
"À, chính là bộ tộc mà trước đây chúng ta tới mua dược liệu, bọn họ bị người Nam quốc tấn công, tạm thời không có nơi để đi, nên ta mới đem họ về đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận