[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 510: Không Cần Hai Đứa Nữa (1)


Chương 510: Không Cần Hai Đứa Nữa (1)
Chương 510: Không Cần Hai Đứa Nữa (1)
Chương 510: Không Cần Hai Đứa Nữa (1)
Khi Tiêu Tẫn nghe được ba chữ người Nam quốc, hơi nhíu mày: "Phái người gọi Hổ Uy đến đây, trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ đã."
"Vâng."
Tiêu Tẫn cho hắc y nhân đi tìm Hổ Uy, bây giờ khu dân cư bên kia là do hắn ta phụ trách quản lý.
Sau khi Hổ Uy biết tin, thì lập tức chạy tới, mà khi thấy một đám người đông đến vậy thì hắn ta cũng ngây cả người.
"Trước tiên mọi người đi theo ta, đợi đến khi tới đằng trước thì cứ tìm một chỗ dừng chân trước, việc khác thì đợi sắp xếp ổn thỏa rồi hẵng nói." Hổ Uy mau chóng hồi thần lại, trong khoảng thời gian này hắn ta đã quản lý êm xuôi chuyện bên kia.
Tô Oanh nói: "Các ngươi yên tâm, trong thành rất an toàn, dù quân đội Nam quốc tới cũng không tiến công vào được, các ngươi đi theo Hổ Uy đi, các tộc trưởng của các bộ lạc quản lý người của tộc mình, có vấn đề gì thì cứ đi tìm Hổ Uy là được."
"Đa tạ Tô thành chủ."
Bây giờ bọn họ chỉ cần một nơi đặt chân an toàn là đủ rồi, nào dám yêu cầu lắm vậy, rốt cuộc thì chuyện trong thành Thiên Khôi thế nào bọn họ còn không hiểu hết.
Ương Trung đi sau cùng, dê bò dắt theo thì để mấy người Giang Dương dắt tới chuồng gia súc trước.
May mà bọn họ đã rửa sạch chuồng gia súc từ trước, nếu không thì có nhiều người bỗng nhiên tới như vậy, bọn họ đúng là không biết phải để chúng nó vào đâu.
"Đây là tộc trưởng tộc Mục Dương, Ương Trung." Mấy người Chương Nặc tạm thời tị nạn ở thành Thiên Khôi, những người còn lại của tộc Mục Dương thì lại đây đưa dê bò, tìm hiểu tình hình trong thành, tất nhiên không thể để hắn ta đi theo Hổ Uy được.
Tiêu Tẫn khẽ gật với Ương Trung: "Ương tộc trưởng đã vất vả bôn ba cả đường rồi, mời đến nội điện nói chuyện."
Tô Oanh đưa mấy người Ương Trung tới cung điện, trên đường đi thấy được thủ vệ tuần tra bên đường, Ương Trung bỗng cảm thấy được không khí nghiêm trang.
"Bọn nhỏ có khỏe không?"
Tiêu Tẫn nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Đêm nào cũng hỏi vì sao ngươi chưa về, có phải không cần bọn nó nữa không."
Tô Oanh nhíu mày thật chặt: "Ngươi không giải thích với hai đứa à?"
"Giải thích cái gì?"
"Giải thích không phải là ta không cần bọn nó." Tô Oanh trừng mắt, nghĩ rằng mình nên tăng tốc chạy về cung điện.
Vừa mới bước vào thì thấy hai nhóc bánh bao đang đứng ở bậc thang của đại môn, dùng đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn nàng, ánh mắt đáng thương vô cùng kia, khiến cho trái tim Tô Oanh mềm nhũn.
Nhưng lúc này đây, bọn họ không giống như trước đây, vừa thấy nàng là vui vẻ chạy như bay qua, mà là đứng ở bậc thang, thấy nàng nhìn qua thì lại né về sau.
"Linh nhi, Tễ Nhi, các con không nhận ra ta hả?"
Bàn tay be bé của Đại Bảo nắm chặt lấy tay của Nhị Bảo, nhưng không tiến lên, Tô Oanh thấy cậu bé như vậy, thì thấy thật đau lòng.
Nàng chỉ có thể chậm rãi đi đến trước mặt hai bé rồi ngồi xuống nhìn chúng: "Sao vậy?"
Rốt cuộc Nhị Bảo không nhịn nổi nữa, nhìn Tô Oanh rồi "Oa" một tiếng òa khóc, nhào vào lòng nàng: "Linh nhi nhớ a nương lắm oa oa hu hu..."
Đại Bảo bẹp miệng không khóc, nhưng vành mắt cũng đo đỏ, dáng vẻ đó như là đã tủi thân lắm rồi.
Tô Oanh ôm hai bé lên, đi vào nội điện ngồi xuống: "Ta cũng rất nhớ rất nhớ các con đó, đừng khóc, không phải bây giờ ta đã về rồi sao?"
"A nương, người đừng đi nữa được không?"
Đôi tay nhỏ của Nhị Bảo ôm chặt lấy cổ Tô Oanh, giọng nói mềm mềm mại mại, Tô Oanh nghe thấy thì nhũn cả lòng.
"Ta bảo đảm sẽ không đi nữa, nhưng mà bây giờ ta mang theo rất nhiều rất nhiều dê bò về, tối nay ta dẫn các con đi xem được không?"
"Dạ, dạ."
Đại Bảo không nói gì, chỉ dựa vào người Tô Oanh, căn bản là không muốn buông.
Tô Oanh đơn giản quăng chuyện tiếp đãi mấy người Ương Trung cho Tiêu Tẫn, còn nàng thì ôm hai đứa nhỏ quay lại tẩm điện chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận