[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 511: Không Cần Hai Đứa Nữa (2)


Chương 511: Không Cần Hai Đứa Nữa (2)
Chương 511: Không Cần Hai Đứa Nữa (2)
Chương 511: Không Cần Hai Đứa Nữa (2)
Hiện tại không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện nàng ở bên hài tử.
Vào nội điện, nàng phát hiện bia ngắm vẫn còn.
Nhị Bảo uốn éo xuống khỏi người Tô Oanh, hơi đắc ý mà nói: "A nương, Linh nhi có thể ném trúng vòng tròn thứ mười đó."
Lúc Tô Oanh vừa rời đi, tiểu gia hỏa này mới chỉ là một tuyển thủ bắn được vòng hai.
"Mau, mau biển diễn cho ta xem nào."
Nhị Bảo cười hì hì, cầm tiểu cầu đứng ở sau bia, trong một giây im lặng ngắm bia, cô bé nhanh chóng ném tiểu cầu trong tay ra.
"Đinh linh"
Ném trúng, cực kỳ chính xác!
Đại Bảo thấy muội muội khoe khoang, cũng chẳng khiêm tốn được nữa: "A nương, phụ, phụ thân dạy con bắn tên."
"Hả? Thật sao?"
"Vâng!"
Đại Bảo lấy ra chiếc cung tên nhỏ mà Điền Mộc đã làm cho cậu bé từ trong giỏ như thể đang dâng hiến báu vật, ngoài ra còn có hai mũi tên gỗ nhỏ nữa.
Tô Oanh thấy cậu bé kéo căng cung ra, nhắm thẳng vào tấm bia phía trước.
Vào lúc cái tay mũm mĩm kia buông ra, mũi tên gỗ liền bay đi.
"Đinh linh"
Bắn trúng!
Trong đáy mắt Tô Oanh lộ ra niềm vui sâu sắc, bấy giờ nàng chưa rời đi được bao lâu mà nhi tử của nàng đã biết kéo cung bắn tên!
"Giỏi quá nha Tễ Nhi!" Tô Oanh không keo kiệt mà khen.
Bánh bao nhỏ hơi hơi ngạo kiều nâng cằm: "Phát huy thường thường thôi ạ."
"A nương, Linh nhi thấy ca ca ngày nào cũng bắn tên."
Tay của Nhị Bảo không có lực lắm, còn không kéo được dây cung, nên Tiêu Tẫn để cô bé tiếp tục luyện ném bia, xem ra là mặc dù trong khoảng thời gian này Tiêu Tẫn cũng vội, nhưng không hề ngó lơ chuyện dạy dỗ hài tử.
"Các con đều rất lợi hại, về rồi ta đem hai con ngựa con qua đây cho các ngươi, dạy các con cưỡi ngựa được không nào?"
"Được, được ạ, muốn cưỡi ngựa!"
"A nương, Sở tiên sinh nói, ba ngày sau bọn con phải bắt đầu đến học đường."
"Được nha, vậy thì hai đứa con có thể quen thêm thật nhiều bạn nhỏ đó."
"Dạ!"
Tô Oanh trở về, hai tiểu gia hỏa chỉ ước có thể mọc luôn trên người nàng, Sở Vân biết bọn họ nhớ mẫu thân đến sốt cả ruột nên buổi chiều không gọi chúng nó tiếp tục đi học nữa.
"Thành chủ, thành chủ, ngươi về rồi."
Tô Oanh đang vui vẻ chơi với hai đứa nhỏ, thì nghe thấy giọng nói đầy hứng khởi của Triệu ma ma vang lên ở ngoài cửa.
Tô Oanh quay đầu lại, thì thấy mấy người Triệu ma ma đang chạy chậm đến, lúc này cũng chẳng rảnh mà lo cái gì quy củ với không quy củ, chạy thẳng qua ôm lấy Tô Oanh thật chặt.
"Thành chủ à, để Triệu ma ma xem nào, có gầy mất lạng nào không?"
Triệu ma ma vui mừng lôi kéo Tô Oanh nhìn từ trên xuống dưới: "Ta còn tưởng rằng thành chủ ra ngoài sẽ gầy đi mất, không ngờ là lại béo hơn chút rồi, nhưng mà cũng tốt, chắc người mới tốt, hơi chắc người mới càng ưa nhìn."
Tô Oanh duỗi tay nhéo mặt, nàng béo sao?
Trên đường đi nàng cũng có ăn gì mấy đâu, chỉ ăn chút thịt dê, thịt bò ở tộc Mục Dương thôi mà.
"Thành chủ, ngươi mau nói cho bọn ta nghe, Bắc Hoang này còn nơi nào mà bọn ta chưa biết." Bạch Sương rất hứng thú hỏi.
Lâm Thù Du cũng phụ họa: "Đúng vậy thành chủ, bọn ta đều đã tò mò lắm rồi."
"Được rồi, ngồi xuống hết đi, ta nói cho các ngươi nghe."
Tô Oanh hy vọng có thể ngồi lên ghế, chầm chậm nói cho các nàng nghe chuyện phát sinh sau khi rời khỏi Bắc Hoang.
Mấy người càng nghe càng kinh hãi, sự tò mò chờ đợi trên mặt đều hết sạch.
"Thành chủ, ngươi nói xem liệu những người Nam quốc đó có đuổi tới đây không?"
Tô Oanh không nói rõ được, nhưng việc này nàng cũng không lo lắng, nàng từng nói rồi, thành Thiên Khôi dễ thủ khó công, chỉ cần bọn họ có lương thực sung túc, dù là quân đội của một đế quốc đánh tới, sẽ không biết là ai bị tiêu hao mà chết đâu.
Huống chi, bất kể là Nam quốc hay Sở quốc, ít nhất hiện tại không có lý do gì phải phái đại quân tấn công bọn họ.
"Đuổi đến đây thì làm sao, dù là Diêm La Vương tới, ta cũng có thể ép ông ta trở lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận