[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 513: Có Đệ Đệ Muội Muội Mới Vui (2)


Chương 513: Có Đệ Đệ Muội Muội Mới Vui (2)
Chương 513: Có Đệ Đệ Muội Muội Mới Vui (2)
Chương 513: Có Đệ Đệ Muội Muội Mới Vui (2)
Tô Oanh không đáp mà hỏi lại: "Ngươi nói xem?"
Tiêu Tẫn thả khăn vải xuống, hắn lấy chiếc lược từ bên cạnh chải lại tóc cho nàng: "Đây là một bộ tộc hiếu chiến, trừ khi tự mình hoàn toàn phục tùng, nếu không sẽ rất khó kiểm soát."
Tô Oanh nhướng mày: "Sao ngươi thấy vậy?"
Tiêu Tẫn nhìn nàng một cái, vẻ mặt nhàn nhạt: "Không khó để nhận ra, thế của mỗi người trong số họ đều rất chắc."
Cao to, nhưng bước đi rất nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết người biết võ, trên đường đi Tô Oanh từng nói một câu rằng, hầu hết người tộc Mục Dương đều như thế, nên không khó để đoán ra đặc điểm của tộc này.
"Ta cũng không nghĩ tới việc đưa họ vào thành, họ quanh năm sống bằng nghề chăn nuôi, ở đây chúng ta không tiện để làm mấy việc đó, trước tiên chúng ta cứ làm láng giềng hòa thuận đã."
"Ừ."
Ý hắn cũng như vậy.
"Thành chủ, lão gia, ăn cơm thôi."
Ngoài cửa có tiếng Triệu ma ma vang lên.
Tiêu Tẫn buông lược trong tay ra, lấy một chiếc dây vải sạch rồi buộc tóc Tô Oanh lên.
Tô Oanh gọi hai đứa nhỏ rời giường, ngủ đến lúc này, khéo tối nay sẽ không đi ngủ sớm nổi.
Cửa điện mở ra, mấy người Triệu ma ma bưng đồ ăn đi vào.
Rõ ràng chỉ có hai lớn hai bé, nhưng Hà đại thúc lại chuẩn bị gần mười món, mỗi món đều rất nhiều, ngay cả Tô Oanh, một người ăn nhiều cũng phải ngạc nhiên trước bữa ăn này.
"Triệu ma ma, các ngươi đừng đi, đi gọi mấy người Hạ đại thúc cùng nhau lại ăn đi."
"Vậy không được đâu, như vậy không có quy củ, thành chủ các ngươi cứ ăn trước đi, chờ các ngươi ăn xong còn dư lại, bọn ta ăn cũng không muộn."
Được chủ nhân ban thưởng là một chuyện rất vinh dự, mấy người Triệu ma ma không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng Tô Oanh vẫn nhất quyết yêu cầu bọn họ lấy một số món ăn xuống, để cho bọn họ ăn lúc còn nóng. .
Triệu ma ma hết cách, cũng chỉ có thể nghe nàng.
Tô Oanh nóng lòng ngồi vào bàn, cầm đũa lên ăn: "Ưm, ta rất nhớ đồ ăn của Hà đại thúc..."
Sau khi cắn một miếng cá giòn, nàng cảm thấy thật thỏa mãn.
Khi đi ra ngoài, gần như nàng toàn ăn lương khô, mặc dù đã ăn thịt nướng mấy ngày ở tộc Mục Dương nhưng mùi vị thịt nướng vẫn khác với món do mấy người Hà đại thúc làm.
Tô Oanh nói là không thể ăn hết nhiều như vậy nhưng thịt gà, thịt vịt và cá trên bàn đều bị nàng ăn sạch sành sanh.
Tiêu Tẫn và hai đứa trẻ im lặng nhìn Tô Oanh như bị vặn dây cót, không ngừng gắp đồ ăn rồi bỏ đồ ăn vào miệng.
Mãi đến khi ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, Tô Oanh mới hài lòng đặt đũa xuống.
"Đúng là tay nghề của mấy người Hạ đại thúc tốt thật."
Nhị Bảo nhảy xuống ghế, đưa tay sờ bụng Tô Oanh: "A nương ơi, bụng người tròn lên này, bên trong có đệ đệ muội muội phải không ạ?"
Phì!
Tô Oanh suýt thì phun ra: "Ai nói với con thế?"
Đôi mắt to của Nhị Bảo hướng về phía Tiêu Tẫn.
"Phụ thân nói, có đệ đệ muội muội thì mới vui, còn có ca ca thì không vui, a nương, người có thể cho con một đệ đệ hoặc muội muội được không?"
Có con với Tiêu Tẫn?
Tô Oanh không nghĩ tới cũng cảm thấy không thể nào: "Linh nhi, con có từng nghĩ tới vấn đề này chưa?"
Nhị Bảo nghiêng cái đầu nhỏ ngây thơ nhìn nàng: "Cái gì ạ?"
"Nếu con có đệ đệ với muội muội, có lẽ ta sẽ không có thời gian chơi cùng con với ca ca con đâu."
"Vì sao ạ?"
"Bởi vì ta cần dành thời gian để chăm sóc đệ đệ muội muội, thời gian mỗi ngày đều cố định, dành thời gian cho đệ đệ muội muội các con rồi, liệu có còn thời gian để ở cùng các con không?"
Nhị Bảo nghe thấy điều này thì thấy hơi khó hiểu, nhưng lại thấy những gì Tô Oanh nói có lý!
Nhưng Đại Bảo nói: "A nương, Tễ nhi đã lớn rồi, không cần a nương và phụ thân phải ở bên nữa, a nương và phụ thân nên sinh thêm nhiều đệ đệ muội muội nữa đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận