[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 521: Quả Nhiên Là Ngươi Ở Đây (1)


Chương 521: Quả Nhiên Là Ngươi Ở Đây (1)
Chương 521: Quả Nhiên Là Ngươi Ở Đây (1)
Chương 521: Quả Nhiên Là Ngươi Ở Đây (1)
"Đương nhiên rồi, Tiêu Tẫn ngươi nghĩ thử xem , nếu chúng ta có hàng ngàn người gỗ, biến bọn họ thành một đội quân, những người gỗ đó đứng gọn gàng trước mặt ngươi thì sẽ là một bức tranh như thế nào?"
Tiêu Tẫn nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ đến cảnh tượng như vậy, trong chốc lát nhiệt huyết trở nên sôi sục.
"Ngày mai ta sẽ đi tìm Điền Mộc."
Điền Mộc là thợ mộc, tuy rằng hắn không có kỹ năng như Tiết Chân, nhưng ít nhất hắn giỏi hơn nhiều so với những người bình thường, nàng phải biết được thứ này có thể sản xuất hàng loạt với quy mô lớn hay không.
Lúc chiến đấu, mọi người trốn trong người gỗ, điều này có thể tránh được thiệt hại khi chiến đấu trong phạm vi rất lớn. Đao thương gậy gộc thông thường không thể dùng một gậy giết chết người gỗ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh tìm được Điền Mộc, bảo hắn đi theo mình đến chỗ Tiết Chân.
Lúc Tô Oanh đến, Tiết Chân còn đang chơi đùa ở trong phòng trống phía sau viện. Khi Tô Oanh bước vào, hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.
Điền Mộc nhìn người gỗ trước mắt mà không khỏi khiếp sợ, hắn làm thợ mộc nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy thứ này.
"Thành chủ, cái này là cái gì? Một người gỗ lớn như vậy?" Thật đáng sợ khi đặt nó ở trên đồng ruộng.
Tô Oanh cười nói: "Tiết Chân, người sửa kỹ chưa? Đến thể hiện cho Điền Mộc xem nào."
Tiết Chân quay đầu lại nhìn Tô Oanh nhưng không để ý đến nàng.
Tô Oanh liếm liếm môi, chẳng vui chút nào, nàng vẫn chưa quên, không thể dùng cách giao tiếp theo cách của người bình thường với Tiết Chân được.
Nàng nhìn vào người gỗ đặt bên cạnh, sau khi xác nhận thật sự rằng Tiết Chân có thể ngồi vào bên trong, thì mới trèo vô đó.
Điền Mộc bất lực nhìn Tô Oanh tiến vào người gỗ, sau đó người gỗ bắt đầu linh hoạt di chuyển.
Người gỗ này vốn đã khiến hắn kinh ngạc vô cùng rồi, bây giờ lại nhìn thấy nó chuyển động, thì lại càng hoảng sợ, bị dọa đến mức phải lùi vài bước về phía sau.
Sau khi Tô Oanh biểu diễn một cách mạnh mẽ, rồi nhảy từ bên trong người gỗ ra ngoài: "Thế nào, thứ này lợi hại lắm đúng không?"
Điền Mộc vội vàng gật đầu liên tục: "Lợi hại, quá lợi hại, thứ này, rốt cuộc là làm ra như thế nào vậy?"
Tô Oanh nhặt một xấp bản vẽ ở trên bàn rồi ném vào tay của hắn: "Tiết Chân đã vẽ rất kỹ từng chi tiết nhỏ ở trên đó, ngươi cứ từ từ suy nghĩ trước đi, trong thời gian này ngươi phải nghiên cứu nó cho cẩn thận, nếu không hiểu thì đi hỏi Tiết Chân."
Điền Mộc nhìn những bức vẽ, càng kinh ngạc ở trong lòng, kinh ngạc trước tài năng của Tiết Chân trong lĩnh vực này, những bức vẽ mà hắn vẽ ra này, vượt quá tầm tay của hắn, nhưng cũng khơi dậy lòng ham học hỏi của hắn.
"Thành chủ, chắc Tiết Chân sẽ không vui đâu?" Dù sao Tiết Chân cũng khác với người bình thường, nên cũng không thể dùng phương thức giao lưu bình thường được.
Tô Oanh lấy từ trong người ra một túi kẹo hoa quế rồi đưa cho hắn: "Nếu hắn không vui thì cứ cho hắn một viên kẹo, giống như đang dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm mà thôi, ở chung với hắn không khó như ngươi nghĩ đâu."
Điền Mộc dở khóc dở cười nhận kẹo: "Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng nghiên cứu thật kỹ."
"Được, trước khi vào xuân, ta hy vọng có thể nhìn thấy thành phẩm của ngươi, nếu cần điều gì, chỉ cần nói với lục y nhân, hiểu chưa?"
"Vâng."...
Trên vùng đất của Bắc Hoang, một đội ngũ đang nhanh chóng di chuyển về hướng thành Thiên Khôi.
Lệ Nhị gia đang ngồi ở trên xe ngựa, trong xe để đầy lò sưởi để sưởi ấm, bên trong xe và bên ngoài xe, giống như là một bên trời, một bên đất.
Lần này hắn ta mang theo hơn một nghìn người, trong đó có một trăm người là binh lính của Nam quốc, tuy nhiên những người lính này đều thay đổi quần áo để đi theo đội ngũ, nếu không được kêu tên của bọn họ, thì sẽ không có ai biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận