[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 524: Mặc Cho Người Chém Giết (2)


Chương 524: Mặc Cho Người Chém Giết (2)
Chương 524: Mặc Cho Người Chém Giết (2)
Chương 524: Mặc Cho Người Chém Giết (2)
"Ngươi thực sự nghĩ rằng hắn ta đến đây để đưa vàng?"
Tô Oanh nhíu mày, nàng không thể nghĩ rằng hắn ta diễn trò thì sẽ diễn nguyên vở luôn được à?
"Hắn ta lôi kéo binh lính trấn thủ biên giới của Nam quốc vào, bọn hắn đã nhận ra ta."
"Ta đã nói, cho dù là người của quân đội tới ta cũng sẽ chiến đấu."
"Thành chủ, đã bắt được Lệ gia." Khi hai người đang nói chuyện, lục y nhân bước vào đại điện.
"Mang người vào đây."
Lệ Nhị gia bị trói và ném vào đại điện.
Cả đời Lệ Nhị gia làm mưa làm gió ở Nam quốc, gia tộc lại có thế lực trong triều, làm gì đã từng chịu cảnh tội tình như này?
Hắn nằm rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi ngẩng cổ lên, dùng đôi mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Tô Oanh: "Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!"
Tô Oanh đứng dậy đi tới trước mặt hắn, chỉ vào số vàng trên bàn: "Số vàng kia, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Lệ Nhị gia liếc nhìn số vàng, đột nhiên cười lớn một tiếng: "Muốn vàng? Chỉ cần các ngươi thả ta ra, muốn nhiều hay ít cũng được!"
"Nhiều hay ít cũng được?"
Lệ Nhị gia nhìn thấy Tô Oanh có mưu đồ, cho rằng chuyện này có thể thương lượng, : "Đúng vậy, ta là gia chủ Lệ gia đời kế tiếp của Nam quốc, chút vàng này mà trong nhà lại không có sao? Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ đưa vàng cho ngươi ngay."
"Vậy càng dễ thực hiện."
Đầu tiên Tô Oanh đi đến bàn cầm bút viết ra một danh sách thật dài, viết xong thì đưa cho Tiêu Tẫn nhìn một chút, coi có cần bổ sung thêm gì không, Tiêu Tẫn lại bổ sung thêm một số thứ, rồi Tô Oanh mới đập tờ danh sách trên mặt đất, nói: "Nhìn cho rõ, đây là những gì ta muốn."
Tròng mắt của Lệ Nhị gia không ngừng trợn ngược, tuy là hắn ta có tiền, nhưng cũng đừng coi hắn ta là kẻ dễ bị lợi dụng chứ!
"Bao gồm cả lộ trình vừa đi vừa về, ta cho ngươi thời gian là mười lăm ngày, để người của ngươi chuẩn bị, sau mười lăm ngày đồ được đưa đến, ta sẽ tha cái mạng chó này của ngươi."
Bây giờ hắn ta như là miếng cá nằm trên thớt gỗ, chỉ có thể mặc cho người khác làm thịt, Lệ Nhị gia cũng chỉ có thể đồng ý.
Tô Oanh để cho lục y nhân cầm tờ giấy đi tìm một người quay về truyền lời chuẩn bị đồ vật.
"Dẫn đi đi."
"Vâng."
"Thành chủ, bắt sống được ba trăm người." Khi lục y nhân trở lại, những kẻ đột nhập vào trong thành kia cũng đã bị xử lý.
"Hãy giám sát bọn họ cùng với những người lúc trước."
"Vâng."
Vài ngày sau, binh sĩ Nam quốc bỏ chạy đã về đến biên giới của Nam quốc.
Quan binh phòng thủ biên giới nhìn thoáng qua là đã nhận ra hắn ta, thấy trên thân thể còn bị thương nặng, vội vàng đưa người về phủ tướng quân.
"Tướng quân, đã xảy ra chuyện."
Uy Vũ tướng quân đang nhìn bàn cát lập tức đứng dậy, chỉ trong chốc lát, binh sĩ bị thương kia đã được đưa vào.
"Tướng quân, Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn thực sự đang trốn ở bên trong vùng đất của Bắc Hoang, họ còn xây dựng một thành trì, những người chúng ta mang theo đều bị bọn hắn bắt giữ."
Uy Vũ tướng quân nheo mắt: "Ngươi xác định rằng người mà mình nhìn thấy là Tiêu Tẫn?"
"Vâng, thuộc hạ có thể chắc chắn, chính là hắn!"
Uy Vũ tướng quân tức giận đến mức siết chặt nắm đấm: "Thật hay cho một Sở quốc xảo trá âm hiểm, thế mà dám bày mưu trên đầu của chúng ta, đi, lập tức truyền tin trở về, báo cho quốc vương biết tham vọng của Sở quốc, trận chiến này không thể không đánh!"
Báo cáo khẩn cấp của Uy Vũ tướng quân ngay lập tức được đưa đến cho ngự tiền của Nam quốc.
Sau khi quốc vương Nam quốc đọc báo cáo quân sự, sắc mặt là một mảng xanh xám: "Khinh người quá đáng! Truyền mệnh lệnh của trẫm xuống dưới, yêu cầu Uy Vũ tướng quân ngay lập tức điều động quân đội tấn công Sở quốc, sau đó cử một đội binh mã vây bắt Tiêu Tẫn, tuyệt đối không được để hắn xuất hiện trên chiến trường."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận