[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 527: Lấy Công Chuộc Tội (1)


Chương 527: Lấy Công Chuộc Tội (1)
Chương 527: Lấy Công Chuộc Tội (1)
Chương 527: Lấy Công Chuộc Tội (1)
"Đúng vậy, ta không tin Tiêu Tẫn có thể giấu mấy vạn người, động tĩnh lớn như vậy. Chúng ta không thể không biết chút tin tức nào được."
"Đúng vậy tướng quân, không phải trước đó chúng ta cũng đi do thám rồi sao, bên trong không thể có mấy vạn binh mã được."
Mọi người ta một câu ngươi một câu, đều muốn đánh tiếp.
Nhưng Uy Vũ tướng quân thấy đánh cùng lúc hai mặt trận, không có lợi cho bọn họ.
"Các ngươi phải biết rõ mục tiêu của chúng ta là gì." Uy Vũ tướng quân nhìn họ ý tứ sâu xa mở miệng.
"Đương nhiên là đánh thắng trận."
Uy Vũ tướng quân nhìn những tướng lĩnh này: "Đánh thắng ai?"
"Sở quốc ."
"Các ngươi nói là Sở quốc, chứ không phải Tiêu Tẫn, bây giờ chúng ta đã biết Tiêu Tẫn ở Bắc Hoang, nhưng hắn lại không tham gia vào cuộc chiến giữa chúng ta và Sở quốc, không có Tiêu Tẫn, chúng ta đã đánh thắng mấy trận rồi, có phải chúng ta lúc này đã không cần phải phân tán binh lực để đối phó hắn nữa?"
"Tướng quân có ý gì, mạt tướng vẫn chưa hiểu."
Uy Vũ tướng quân chắp tay, đôi mày lạnh lùng nhíu lại, nói: "Trước đây chúng ta đoán Tiêu Tẫn mai phục ở vùng Bắc Hoang, để cùng với Sở quốc tạo thành thế gọng kìm vây đánh Nam quốc chúng ta, nhưng bây giờ, chúng ta đã khai chiến với Sở quốc nửa tháng rồi, ngươi xem Tiêu Tẫn vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Các tướng quân trong đại trướng lũ lượt lắc đầu.
"Liệu có khả năng Tiêu Tẫn thực sự bị trục xuất khỏi Sở quốc , chỉ cần hắn không can dự vào thì sao chúng ta phải phí binh lực để đối phó y?"
"Nhưng nếu hắn lại về Sở quốc thì sao?"
Uy Vũ tướng quân sầm mặt nói: "Chúng ta không giết được hắn thì cứ giữ chân hắn, không để hắn rời toàn thành đó nửa bước, bên này chúng ta tiến công nhanh hơn, tốc chiến tốc thắng! Đợi chúng ta chiếm đươc thành trì Sở quốc rồi, Tiêu Tẫn trở về thì có thể làm được gì chứ?"
Sở quốc, bên trong Hoàng Cung kinh thành.
Tin tức chiến sự nơi biên giới lần nữa được đưa đến quốc vương Sở quốc.
Quốc vương Sở quốc nghe lại là tin chiến bại thì gân xanh trên trán nổi hết lên.
"Khai chiến đã hơn nửa tháng rồi, đánh biết bao nhiêu trận lớn nhỏ rồi vậy mà không thắng nổi một lần! Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đối mặt với tiếng gầm phẫn nộ của Khang Trạch Đế, quần thần không dám lên tiếng, ai mà nói chuyện vào lúc này nhất định sẽ trở thành con tốt thí để hắn xả giận.
"Bây giờ quân phòng thủ còn bao nhiêu?"
"Bẩm hoàng thượng, có một trăm ngàn quân ạ."
Khang Trạch Đế chắp tay sau lưng, bước hai bước trên long ỷ rồi mới nói: "Bên Nam quốc thì sao?"
"Hoàng thượng, quân phòng thủ của Nam quốc cũng xấp xỉ chúng ta, tạm thời chưa thấy Nam quốc cử thêm chi viện."
"Đối phương cũng không cử thêm quân chi viện vậy mà đến một trận các ngươi cũng không thắng nổi? Vậy mà trước đây lại có thể đánh cho binh mã Nam quốc lũ lượt bại lui hả?"
Khang Trạch Đế mắng như vậy, lại càng không có ai dám lên tiếng, ở đó có ai không biết, thắng lợi liên tiếp của Sở quốc lúc đầu là do công của Tề vương Tiêu Tẫn.
Nhưng bây giờ... Tề vương có phải đã chết ở đất Bắc Hoang hay không cũng không ai biết.
Khang Trạch Đế tất nhiên cũng nghĩ ra, nhưng y không tin, Sở quốc của y lớn như vậy ai mà không thể tìm ra một mãnh tướng thứ hai như Tiêu Tẫn.
"Liên Thân, ngươi đi đi, dẫn hai mươi ngàn binh mã ở đại doanh trại phía Tây đi chi viện trước, ngày mai lên đường, nhất định phải đánh lại Nam quốc cho trẫm!
Trong đại điện, một võ tướng uy mãnh ra khỏi hàng lĩnh chỉ: "Vi thần nhất định không phụ sự kì vọng của hoàng thượng."
Sau khi bãi triều, triều thần rối rít ra khỏi cửa cung.
Tiêu Tuyệt đi sau Liên Thân: "Liên tướng quân."
Liên Thân hơi dừng bước chân, nhìn Tiêu Tuyệt: "Đại điện hạ."
Tiêu Tuyệt sắc mặt sa sầm nhìn Liên Thân nói: "Lần này Liên tướng quân đi nhất định phải chiến thắng trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận