[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 530: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (2)


Chương 530: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (2)
Chương 530: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (2)
Chương 530: Biểu Ca, Chẳng Nhẽ Ngươi Không Muốn Trở Về Sao (2)
Sau khi bị bắt, Tô Oanh sai người nhốt hắn ta trong phòng tối nhỏ, mỗi ngày cho hắn ta một cái bánh ngô và một bát nước để duy trì sinh mạng, những thứ khác một miếng cũng không cho.
Lệ nhị gia từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực nào đã trải qua cuộc sống khổ sở như vậy, chút tâm tư kia sớm đã bị hiện thực khó khăn mài mòn hết rồi.
Hắn ta quỳ xuống đất kêu khóc bằng âm thanh khán khàn,"Nhất định, nhất định là trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi, ngươi, ngươi đừng có giết ta, đồ nhất định sẽ được đưa tới."
Tô Oanh còn định dựa vào tên tiểu tử này để bòn thêm một ít nguyên liệu, không ngờ hắn ta ít quan trọng hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều.
Tiêu Tẫn nói, đại gia tộc như Lệ gia, đấu tranh nội bộ rất khốc liệt, Lệ Nhị gia mấy năm nay nắm trong tay không ít chuyện làm ăn của Lệ gia, khi hắn có quyền có thế, những kẻ cạnh tranh đều không dám nói gì.
Nhưng giờ là một cơ hội rất tốt để loại bỏ hòn đá ngáng đường này, người nhà Lệ gia làm sao có thể ngoan ngoãn đưa đồ đến để cứu hắn ta chứ?
Tô Oanh nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của hắn ta, không còn chút kiên nhẫn chờ đợi nào: "Giao hắn cho đám Chương Nặc đi, bọn họ muốn xử lý thế nào thì xử lý."
"Vâng."
Đông qua xuân tới, tuyết đọng ngoài thành Thiên Khôi từ từ tan đi, trên núi cũng dần dần lộ ra màu xanh tươi mơn mởn
Đầu xuân lành lạnh, một đội nhân mã chậm rãi đến gần thành Thiên Khôi.
Khi họ nhìn thấy tường thành cao vút ẩn hiện trong mây, khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra tia hy vọng.
"Chu đại nhân, ngài mau nhìn xem, cao quá, tường thành cao quá, chính là nơi đó, nhất định là nơi đó."
Chu Lâm mừng rỡ nhìn tường thành, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng họ vừa mới tới gần tường đã bị một đội binh sĩ Nam quốc chặn lại.
"Kẻ nào, không muốn chết thì đi mau!"
Chu Lâm nhận ra đối phương, bình tĩnh nói: "Chúng ta tới thăm thân nhân."
"Ở đây không có thân nhân ngươi muốn tìm, mau cút đi!"
"Cái này..."Chu Lâm nhìn đám đông phía trước, nếu cứ cứng rắn nhất định sẽ không được, chỉ có thể hét lớn về phía tường thành: "Biểu ca, biểu ca, ta tới tìm huynh, ta là biểu đệ mà huynh thương yêu nhất."
Giang Dương đứng trên tường thành, qua ống nhòm nhìn thấy Chu Lâm đang không ngừng khua tay múa chân với bên này, giật khoé mắt, sao hoàng thượng lại để cho thứ này tới đây.
"Đi báo cho Vương gia, Chu đại nhân đến rồi."
Lúc Tiêu Tẫn đến, Chu Lâm vẫn còn đứng đối đáp với binh lính Nam quốc。
"Dẫn người vào đi."
"Vâng."
"Ken két" một tiếng, cổng thành đột nhiên mở ra.
Binh lính Nam quốc đã đứng thủ dưới chân thành một thời gian dài giật mình đứng lên, cảnh giác nhìn về phía cổng thành, nhưng không ai dám tuỳ tiện đi lên.
Hắc y nhân dẫn theo một đám dã thú chầm chầm đi ra, không thèm nhìn binh sĩ Nam quốc, nhìn về phía Chu Lâm.
"Để họ qua đây."
Binh sĩ Nam quốc chắn trước mặt Chu Lâm: "Bọn chúng là ai?"
Hắc y nhân chớp mắt: "Khách nhà chúng ta."
"Là ai, người nước Sở đến!" Binh sĩ Nam quốc nháy mắt đã cho quân bao vây Chu Lâm.
Hắc y nhân nhăn mày: "Hoặc các ngươi để hắn ta đến đây, hoặc các ngươi chết."
"Mấy tên này chắc chắn là người Sở quốc, tuyệt đối không để chúng đi!" Binh sĩ Nam quốc cao giọng nói, binh sĩ lần lượt vây lại chắn trước mặt hắc y nhân.
Trong không gian đột nhiên truyền tới tiếng tù và, dã thú bắt đầu trở nên nóng nảy bất an, giận dữ gầm lên xông về hướng binh sĩ Nam quốc.
Chu Lâm chưa thấy cảnh gió tanh mưa máu bao giờ, bị doạ đến kêu loạn ầm lên.
"Biểu ca, biểu ca cứu mạng, cứu mạng!"
Những thị vệ nhận mệnh chém giết binh lính Nam quốc.
Chu Lâm liều mạng chạy về phía cổng thành.
Giang Dương đem theo nhân mã giết người mở đường, trực tiếp kéo Chu Lâm lên ngựa, quay người chạy.
Chu Lâm ôm chặt eo Giang Dương, sợ đến kêu oa oa.
"Chu đại nhân, không có mãnh thú, ngài mau buông tay ra đi." Thắt lưng của hắn sắp bị y kéo xuống đến nơi rồi.
Chu Lâm hoảng sợ mở mắt, nhìn bốn phía, vừa chuyển tầm mắt đã thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Tẫn, vội vàng nhảy từ trên ngựa xuống, nhưng không đứng vững, lảo đảo vồ ếch.
Tiêu Tẫn nhàn nhạt liếc hắn một cái, quay người vào phòng.
Chu Lâm lăn một vòng đứng dậy, vội vàng đi theo.
"Biểu ca, ca vẫn sống, tốt quá rồi..."Chu Lâm nhào lên người Tiêu Tẫn, lại bị hắn đẩy lên ghế dễ như trở bàn tay.
"Tránh xa ta ra." Trong lời nói lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Đôi mắt đào hoa của Chu Lâm đỏ lên, vô cùng tủi thân.
"Biểu ca, ca vẫn còn sống, tốt quá rồi."
"Ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên là để đón biểu ca trở về, hoàng thương nói cho ca một cơ hội lập công chuộc tội, biểu ca, chẳng nhẽ huynh không muốn trở về sao?"
"Lập công chuộc tội?" Tiêu Tẫn cười lạnh.
"Ta bị người khác đổ oan, sao lại thành tội rồi."
"Vâng vâng vâng, ca bị oan, hoàng thượng cũng hạ lệnh để thượng thư đại nhân tra xét lại rồi, sẽ nhanh chóng trả lại trong sạch cho biểu ca."
Bạn cần đăng nhập để bình luận