[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 531: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (1)


Chương 531: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (1)
Chương 531: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (1)
Chương 531: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (1)
Tiêu Tẫn đi đến ghế dài ngồi xuống, mặt không biểu cảm nói: "Ở đây cũng rất tốt, ta không muốn quay về lập công."
Chu Lâm nhìn căn phòng, ở đây ngoài một cái chậu lửa và vài cái bàn cái ghế thì chẳng còn gì nữa, không tốt!
"Biểu ca, chỉ cần thắng trận trở về, huynh lại trở về làm Vương gia cẩm y ngọc thực, tốt hơn ở đây nhiều."
"Tốt hơn ở đây?" Tiêu Tẫn đứng dậy đi ra ngoài lên ngựa.
Chu Lâm thấy vậy nhanh chóng theo ra ngoài, cưỡi ngựa của Giang Dương, đi theo sau Tiêu Tẫn.
Chu Lâm đi theo Tiêu Tẫn, cả đường đi đều vô cùng hoảng sợ, nơi này kiến trúc hùng vĩ, khí thế không thua gì kinh thành, Tiêu Tẫn làm sao có thể khiến nơi này trở nên như vậy trong một thời gian ngắn? Chu Lâm cảm thấy không thế nào, dù sao thì kiến trúc nơi này có dấu vết bị gió mưa mài mòn rất rõ ràng nếu đều là xây mới thì không thể có những đâu vết đó được.
Tiêu Tẫn cưỡi ngựa về cung.
Chu Lâm nhìn cung điện đứng sừng sững trên lưng chừng núi thì lại càng kinh ngạc, nhanh chóng theo xuống ngựa.
Hắc y nhân canh giữ ngoài cửa thấy Chu Lâm lại gần thì tiến lên ngăn lại.
Tiêu Tẫn ra hiệu cho bọn họ tránh ra.
Chu Lâm tiếp tục đi lên phía trước, nhìn cung điện khí thế phi phàm, y vô cùng tò mò: "Biểu ca, biểu ca đây rốt cuộc là nơi nào?"
"Ngươi nói cẩm y ngọc thực, ở đây ta cũng có thể sống như vậy."
Tiêu Tẫn đi vào chính cung, thấy Tô Oanh đang ngồi xếp bằng trên ghế ăn khoai lang.
Nàng nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Tẫn đi vào, nắm chặt khoai lang trong tay theo bản năng.
Tiêu Tẫn đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, Tô Oanh liền nói: "Muốn ăn thì sai người đi lấy cho ngươi, đừng có cướp của ta."
Chu Lâm đi theo vào, nhìn thấy Tô Oanh đang ngồi thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tô Oanh nhìn về phía Chu Lâm, thấy tên tiểu tử này có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không nhớ được ra: "Ai thế?"
"Người Sở quốc." Tiêu Tẫn nhàn nhạt nói.
Tô Oanh bừng tỉnh: "Tòa thành thứ hai của Sở quốc bị chiếm rồi?"
"Ừ."
"Cũng đủ khiêm nhường đấy, nếu là đi cầu ngươi, sao mà một chút tư thái cũng không có, đi tay không đến à?"
Lời này làm Tiêu Tẫn chau mày, nhìn Chu Lâm: "Ngươi đến tay không à?"
Chu Lâm sững sờ: "Phải, phải mang gì sao?"
"Thứ đáng tiền ấy, có mang không?"
Chu Lâm sờ soạng trên người, móc ra một bọc bạc nhỏ và một miếng ngọc bội: "Những thứ này có đủ không?"
Tô Oanh có chút ghét bỏ dời tầm mắt: "Ngươi nói xem?"
Chu Lâm nhìn Tô Oanh, càng cảm thấy không tưởng tượng nổi: "Ngươi là Tô Oanh?"
Tô Oanh ăn xong khoai lang trên tay, nghiêm túc nhìn Chu Lâm mấy cái: "Chu Lâm?"
Chu Lâm gật đầu, nghe nàng nói với Tiêu Tẫn: "Sao lại là tên biểu đệ ẻo lả của ngươi?"
Chu Lâm: Cảm ơn, đã bị mạo phạm rồi.
"Ta là đàn ông chân chính đó."
Tô Oanh liếc mắt nhìn Chu lâm một cái, lại nhìn về phía Tiêu Tẫn nói: "Lão tử ngươi chẳng coi trọng ngươi gì cả, có thế này mà ngươi đã trở về đánh trận, sau này ông ta không vui thì lại đuổi ngươi đi à?"
Lời này thì Chu Lâm hiểu: "Hoàng thượng đã cho người lật lại án của biểu ca rồi."
"Nếu không phải các người muốn hắn trở về đánh trận cùng Nam quốc, các ngươi có thể xét xử lại án cho hắn sao?"
Chu Lâm nghẹn lời, vừa rồi hắn ta đã cảm thấy Tô Oanh thay đổi, trừ gương mặt vẫn vậy ra, không, gương mặt đó cũng có chút thay đổi, nhất là sự sắc bén giữa đôi lông mày, đó là thứ mà kẻ ngu ngốc trước kia có thể có được sao ?
Tô Oanh gõ ngón tay trên bàn: "Nếu đã đến để cầu xin, thì phải có tư thế của kẻ đi cầu xin, để chủ soái ở biên cương của các ngươi đến đây, tự mình đến thỉnh cầu hắn, giao quân quyền cho Tiêu Tẫn, biết đâu hắn lại xem xét lại."
Chu Lâm muốn nói khẩu khí của các người cũng thật là lớn, nhưng đối mặt với ánh hơi rũ xuống, không mặt không nhạt của Tô Oanh, nàng lại cảm thấy bọn họ không nghiêm túc.
"Biểu ca..."
"Ta nghe lời biểu tẩu ngươi." Tô Tẫn ngắt lời hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận