[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 532: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (2)


Chương 532: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (2)
Chương 532: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (2)
Chương 532: Cầu Xin Cũng Phải Ra Dáng Cầu Xin (2)
Lâm nhìn hai người, cảm thấy trong này nhất định có chuyện hắn không biết, trước kia quan hệ giữa Tô Oanh và Tiêu Tẫn không phải như vậy.
"Biểu ca, ta đói quá, rất đói, có thể cho ta một nơi nghỉ ngơi không, vừa nãy những binh sĩ nam quốc đó thật sự rất đáng sợ." Chu Lâm cảm thấy mình nhất định phải điều tra xem sự thay đổi này từ đâu mà có.
Tiêu Tẫn không từ chối, hắn hiện giờ đã không còn là người Sở quốc, dù Sở quốc có bị chiếm ba toà thành thì hắn cùng không cần vội vàng lo lắng.
Tiêu Tẫn sai hắc y nhân đi sắp xếp một gian phòng cho Chu Lâm và người của hắn.
Sau khi y đi ra, Tô Oanh mới nói: "Ngươi định bao giờ đi?"
Tiêu Tẫn uống một ngụm trà nóng nói: "Vừa nãy ngươi nói gì?"
Tô Oanh nhăn mày: "Ta chỉ thuận miệng nói ra thôi."
"Ta xem đó là thật."
Lúc chiến trận để chủ soái rời chiến, vậy mà lại nói mấy lời kích thích vậy sao?
Tiêu Tẫn không thấy Liên Thân rời chiến trường thì có vấn đề gì, y đi theo hắn, hắn biết rõ năng lực của y, lỗ mãng, hiếu chiến, có chút bản lĩnh nhưng không nhiều, lệnh hắn làm chủ soái, còn không bằng để cho Dũng Võ tướng quân làm.
Chu Lâm bị đưa ra khỏi cung thì chạy đến cạnh Giang Dương.
"Giang Dương, ngươi đến đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Giang Dương nhìn y một cái, bước sang bên một bước theo bản năng: "Chu đại nhân có gì cứ nói." Hắn ta không có ấn tượng tốt với biểu thiếu gia này, vì hắn ta coi thường hắn, quá yếu đuối, động chút là khóc, đôi mắt thỏ ửng đỏ thoạt nhìn như ngốc nghếch vô tri nhưng bụng dạ đen tối, nếu không thì cũng không thể trẻ tuổi như vậy đã leo lên được chức Hình bộ lang.
"Giang Dương, ngươi thay đổi rồi." Chu Lâm vẻ mặt tổn thương: "Rõ ràng ngươi đã từng nói muốn băm vằm Tô Oanh ra vạn đoạn, nhưng ngươi xem, bây giờ ngươi chỉ nhận mệnh của nàng, ngươi nói xem, nàng rốt cuộc làm thế nào để mua chuộc ngươi!"
"Cái gì chứ, nàng mua chuộc ta cái gì, nếu nàng không thay đổi, ta nhất định sẽ diệt nàng, nhưng bây giờ nàng đã khác người, ngươi không hiểu thì đừng có nói bậy."
Chu Lâm vẫn tức giận nói: "Sao nàng lại khác, không phải vẫn cái mũi đó, cái mắt đó sao, chẳng nhẽ lại biến thành người khác?"
"Hừ, đúng là giống như biến thành một người khác, nếu không phải do thành chủ, chúng ta không thể sống để đến đây đâu, ngươi chưa nhìn thấy sự lợi hại của thành chủ thì đừng có đứng chỗ này khích bác ly gián, ngươi không vừa lòng thì đến từ nơi nào biến về nơi đó đi."
Chu Lâm không cam tâm nói: "Theo lời ngươi nói thì hiện giờ biểu ca nghe theo lời nàng?"
"Ừ."
Gương mặt mịn màng của Chu Lâm đau khổ."Sớm biết như vậy ta đã mang nhiều đồ tốt cho biểu tẩu rồi, mệt quá, ta đi nghỉ trước đây."
Giang Dương ghét bỏ bĩu môi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Thù Du đang dùng ánh mắt ghét bỏ hơn nhìn y.
Giang Dương ngừng một lát, thấy cả người đều không thoải mái, tay chân không biết để đâu.
Ai ngờ, Lâm Thù Du lại trợn mắt nhìn y: "Tên ngốc, bị người ta moi hết tin tức mà còn không biết."
Giang Dương lúc này mới hoàn hồn hiểu ra, tức đến vỗ đùi.
Mặc dù đã moi được không ít tin tức từ miệng Giang Dương, nhưng Chu Lâm vẫn rất mơ hồ với tình hình hiện tại.
Hắn ta rất muốn biết rốt cuộc giữa Tô Oanh và Tiêu Tẫn đã xảy ra chuyện gì mà lại xuất hiện thay đổi kì lạ như vậy.
Nhưng điều quan trọng bây giờ là khuyên Tiêu Tẫn trở về trước.
"Chu đại nhân, bên Tiêu Tẫn thế nào?"
Đi theo Chu Lâm có một vài tiểu lại .
Chu Lâm có chút phiền não đi lại trong phòng: "Trương đại nhân, biểu ca thay đổi rồi, huynh ấy không còn tha thiết với quốc gia nữa, huynh ấy nói huynh ấy là kẻ không có quê hương, Sở quốc không liên quan gì đến huynh ấy nữa."
Trương đại nhân bối rối, trên đường bọn họ đã tưởng tượng ra vô số cảnh Tiêu Tẫn cảm ân, khuôn mặt kích động trở về Sở quốc cùng với bọn họ, làm sao cũng không ngờ được người ta lại không đồng ý?
"Vậy phải làm thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận