[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 534: Đợi Ta Trở Về (2)


Chương 534: Đợi Ta Trở Về (2)
Chương 534: Đợi Ta Trở Về (2)
Chương 534: Đợi Ta Trở Về (2)
Tiêu Tẫn bế nàng lên đặt lên tường, hô hấp ấm áp mang theo hương rượu phả lên trán nàng, khiến cả người nàng đều nóng lên.
"Tiêu Tẫn ngươi muốn làm gì, nóng quá, bỏ tay ra."
Tròng mắt đen của Tiêu Tẫn híp lại, nâng mặt nàng lên nhìn đến say mê: "Tô Oanh, rượu vừa này có vị gì?"
"Rượu thì có thể có vị gì, tất nhiên là... ưm..."
Hắn bá đạo xâm nhập tiến quân thần tốc lại khiến Tô Oanh hít một hơi khí lạnh, nhưng chóp mũi thực sự có mùi hương rượu phảng phất khiến nàng trầm mê.
Nàng không giãy giụa, thậm chí còn vô thức đáp lại, rượu khiến cho đầu óc nàng tê dại, nàng chỉ làm theo bản năng.
Tiêu Tẫn thấy nàng đáp lại, tròng mắt sâu thẳm xoẹt qua một tia sáng, nụ hôn này giống như lời thổ lộ, giống như không nỡ, mãi cho đến khi tim hai người đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi Tô Oanh muốn xé rách quần áo của hắn, Tiêu Tẫn đột nhiên buông nàng ra, ôm nàng đặt trên chiếc giường êm ái.
Hắn cúi người nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, vui vẻ cười thành tiếng: "Tô Oanh, có phải ngươi muốn ngủ với ta không."
Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo sự cám dỗ chí mạng.
Tô Oanh nhắm mắt giả chết, vừa rồi nàng thực sự đã mất kiểm soát: "Tốt nhất là ngươi sống sót trở về, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Nàng bỗng nhiên trừng mắt, con ngươi sáng vô cùng: "Nếu không ta sẽ diệt Nam quốc."
"Ha ha ha!" Tiêu Tẫn cười lớn, lồng ngực rung động vang dội cả đại điện: "Được, chờ ta."
Tối đó, Tiêu Tẫn mang theo nhóm Giang Vân rời đi bằng con đường nhỏ phía sau lăng mộ cung điện.
Binh sĩ Nam quốc có lẽ đến khi chết rồi vẫn không biết bọn họ canh giữ lâu như vậy, chỉ là giữ thành trống không.
Ban đêm, lúc Tô Oanh đang ôm hai bánh bao nhỏ trong lòng thì Tiêu Tẫn đã mang người đi rồi.
"Nương, cha đi đánh kẻ xấu rồi, khi nào mới quay lại."
"Ừm, đợi Linh Nhi đứng tấn giỏi rồi, cha con sẽ quay về."
"Nương, cha nhất định sẽ quay về nhỉ."
Tô Oanh vỗ nhẹ lưng chúng, vẻ mặt vô cùng kiên định: "Tất nhiên rồi."
Ba ngày sau, Liên Thanh đem theo người đến Lão Hổ Doanh.
Tiều Tẫn đứng trên tường thành lão hổ doanh, nhìn Liên Thân đến gần thì sai người mở cổng thành.
Liên Thần nhìn cổng thành rộng mở không hề đi vào mà trực tiếp quỳ ngoài cổng.
"Liên Thân tham kiến Vương gia, khẩn cầu Vương gia về nước, trấn thủ sông núi Sở quốc ta."
Lời nói của Liên Thân vô cùng dõng dạc vang lên trong gió lạnh, bên trong cánh cổng thành rộng mở thật lâu không có tiếng trả lời.
Liên Thân ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng thành dập đầu mấy cái liền: "Khẩn cầu Vương gia về nước, bảo vệ sông núi Sở quốc."
Âm thanh vó ngựa vang lên, con ngựa phả ra hơi trắng, mang theo người mà hắn vô cùng quen thuộc từ cổng thành từ cổng thành đi ra.
Tiêu Tẫn đi tới bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Liên Thân"
"Có mạt tướng."
"Đồ đâu."
Liên Thân sững sờ nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cắn răng lấy từ trong người ra nửa miếng hổ phù: "Khẩn cầu Vương gia trở về, sau đại chiến hoàng thượng nhất định sẽ trả lại trong sạch cho Vương gia."
Tròng mắt đen lạnh của Tiêu Tẫn nhìn tấm hổ phù lóe lên ánh hàn quang, còn một nửa tấm nữa hẳn là đang ở trong tay Dũng Võ tướng quân.
Trường thương trong tay hắn vừa động, nửa miếng hổ phù đã bay lên nằm gọn trong tay hắn.
"Đi."
Đám người Giang Dương lần lượt thúc ngựa từ Lão Hổ Doanh ra, lướt qua bên người Liên Thân
Vó ngựa đạp những bông tuyết văng tung toé, văng cả lên mặt Liên Thân khiến mặt hắn ta cũng thấy đau.
Liên Thân siết chặt hai nắm tay, đứng dậy tung mình lên ngựa đuổi theo.
Sau khi đoàn người rời đi, đám Mông Tư đóng cổng thành lại.
Chu Hành nhìn đoàn người đã đi xa, trên mặt trên mặt đầy vẻ nghi ngờ: "Vực trưởng, không phải nói Tề vương thông đồng với quân địch phản quốc sao? Sao giờ lại trở về?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận