[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 536: Có Một Số Chuyện Thiệt Thòi, Chỉ Nên Nhịn Một Lần Là Đủ (2)


Chương 536: Có Một Số Chuyện Thiệt Thòi, Chỉ Nên Nhịn Một Lần Là Đủ (2)
Chương 536: Có Một Số Chuyện Thiệt Thòi, Chỉ Nên Nhịn Một Lần Là Đủ (2)
Chương 536: Có Một Số Chuyện Thiệt Thòi, Chỉ Nên Nhịn Một Lần Là Đủ (2)
"Sao lại không có tác dụng." Tô Oanh lấy ra một cuốn sách y thuật đập lên bàn: "Ngươi có biết được ở trên cuốn sách y này viết gì không? Có biết những thứ được ghi chép lại trong sách có thể thay đổi cả đời người không? Chẳng lẽ các ngươi chỉ hy vọng thế hệ sau của các ngươi cả đời trồng dược liệu sao?"
Lời của Tô Oanh khiến họ trầm ngâm, không phải là bọn họ không muốn mà là không dám muốn, trong quá khứ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no chứ đừng nói đến cái gì mà tương lai và lý tưởng.
Bây giờ có một cơ hội để thay đổi ở trước mắt các người, còn có trân trọng hay không thì phải xem các ngươi.
"Ở đây... có phải chúng ta không phải những người không có quê hương nữa..."
"Đúng vậy."
"Chúng ta có thể được che chở..."
"Đúng"
"Bộ tộc Tháp La nguyện ý trở thành con dân của thành chủ." Chương tộc trưởng là người đầu tiên quỳ xuống.
"Bộ tộc Tinh Lạc cũng nguyện ý." Dần dần các tộc trưởng quỳ xuống ngày càng nhiều.
Tô Oanh nhàn nhạt nhếch môi: đám người Hổ Uy mãi mới có thể sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, sao có thể để bọn họ rời đi được.
"Các vị đứng lên đi, sau đây ta sẽ nói với các vị về quy củ của thành Thiên Khôi."
Tô Oanh cầm ra mấy quyển sách đưa cho Lục hộ pháp để lục hộ pháp đọc, đây đều là những quy định chế độ nàng viết khi còn ở Lão Hổ Doanh.
Lục hộ pháp đọc từng điều lên, có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi trước mặt mọi người, nếu không thể chấp nhận thì ghi lại để thảo luận sau
Ban đầu các tộc trưởng còn tưởng rằng là chế độ hà khắc như thế nào, không ngờ mọi điều đều được ghi chép, nghiên cứu rất chi tiết, có rất nhiều điều có lợi cho bọn họ, ít nhất là đa số đều là để bảo vệ bọn họ.
"Cuốn này vẫn còn rất nhiều, chút nữa các ngươi mỗi người cầm một cuốn trở về, tìm người biết đọc trong tộc để hắn phổ biến cho mọi người, thứ ta muốn là mỗi người các ngươi đều tuân thủ quy định đầu tuân thủ quy củ, không có ai ngoại lệ."
Các tộc trưởng lần lượt lấy cuốn kết quả ở trong tay Tô Oanh: "Thành chủ yên tâm, chúng tôi nhất định khiến cho mỗi người đều thuộc lòng."
"Được."
Các tộc trưởng của các tộc rời đi thì Vương Túc tiến vào.
Tiêu Tẫn đem theo Giang Dương rời đi, chỉ để lại Vương Túc và Triệu Năng ở lại, Triệu Năng còn chưa mở miệng đã nghe thấy Chu Lâm hét lớn ở ngoài điện: "Biểu tẩu, biểu tẩu."
Triệu Năng bất lực nhìn Tô Oanh: "Chu đại nhân cứ náo loạn muốn gặp thành chủ."
Mấy ngày nay Chu Lâm cũng không an phận, không có việc gì thì đi lại trong cung, những tin tức cần biết hắn đã moi được đến tám mươi phần trăm rồi.
Nhưng cũng không phải là những chuyện không thể để cho người khác biết, nàng cũng không quản nhiều.
"Để hắn vào đi."
Chu Lâm cao gầy, da còn rất trắng, là loại trắng đến độ dưới ánh sáng còn hơi trong suốt, bảo sao Giang Dương cứ chê hắn ẻo lả, bộ dáng và khuôn mặt này quả thật giống nữ nhân.
"Biểu tẩu -" Chu Lâm vừa vào điện đã mở to cặp mắt đào hoa kia, vô cùng đáng thương nhìn nàng, bộ dáng kia thật là, nàng nhìn cũng phải động tâm.
Tô Oanh nhíu mày nhưng vẫn ung dung nhìn hắn ta: "Chuyện gì?"
"Biểu ca ta có phải trở về Sở quốc rồi không?"
Biểu ca ta...
Xưng hô này nghe thật khiến cho người ta chán ghét.
"Đúng vậy."
Chu Lâm lộ vẻ vui mừng: "Biểu ca vẫn nhớ tới chúng ta, nếu biểu ca đi, vậy chúng ta cũng phải đi, đúng rồi, hay để ta dẫn theo Tiểu Linh Nhi và Tễ Nhi về trước? Chờ biểu ca đánh thắng trận thì có thể theo biểu ca cùng khải hoàn hồi kinh."
Tô Oanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, chẳng qua là nụ cười này không đến đáy mắt: "Chu Lâm, ngươi có phải muốn chết hay không."
Khuôn mặt trắng nõn của Chu Lâm run lên, hốc mắt đỏ lên: "Biểu tẩu, ngươi đừng có bắt nạt ta."
Dám có ý đồ với con nàng, không phải muốn chết thì là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận