[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 538: Ngươi Đừng Có Bắt Nạt Ta (2)


Chương 538: Ngươi Đừng Có Bắt Nạt Ta (2)
Chương 538: Ngươi Đừng Có Bắt Nạt Ta (2)
Chương 538: Ngươi Đừng Có Bắt Nạt Ta (2)
Tiêu Tẫn đi tới trước bàn cát quan sát địa hình xung quanh Sơn thành, Uy Vũ tướng quân tiến công nhanh, khi hắn ta cảm thấy nhất định mình có thể đánh bại Sơn thành, hắn ta sẽ tiến công chớp nhoáng lần nữa
Sau khi Tiêu Tẫn tìm hiểu nhanh về địa hình, cách phân bố binh lực của đối phương thì lệnh cho Dũng Võ tướng quân điều chỉnh quân ngũ.
Sở quốc nhất định phải đánh một trận thật hay để lấy lại sĩ khí.
Ngựa chiến hí dài, trường thương gào thét trong gió rét, chiến trường bị máu tươi nhuộm đỏ, thây phơi khắp nơi.
Tô Oanh đột nhiên mở mắt từ trên giường ngồi dậy.
Nàng xoa mi tâm, không biết tại sao mình lại gặp ác mộng máu tanh như vậy.
Bây giờ đã là đầu mùa xuân, có một số việc phải đưa vào nhật trình, hôm nay nàng muốn đi xem đất với Trình Minh, xem xung quanh có nơi nào thích hợp để trồng trồng trọt không.
Sắp xếp ổn thỏa, Trình Minh đã chờ ở ngoài điện, những ngày qua tuyết đã tan hết rồi, thời tiết cũng ấm lên không ít.
Tô Oanh cưỡi trên lưng ngựa mang theo Trình Minh ra khỏi thành
Thiên Khôi thành toàn lạc giữa sườn núi rất khó để tìm ra một nơi có diện tích lớn, địa thế bằng phẳng để trồng trọt, bọn chỉ có thể đi hướng Lão Hổ Doanh để tìm.
Nhưng đây là một cánh rừng nguyên sinh cho dù có đất thích hợp để trồng trọt cũng cần phải chặt rừng.
Đi hết một vòng, họ cũng không tìm thấy nơi thích hợp.
"Thành chủ, hay là chúng ta đi về hướng bộ tộc tìm xem?" Trình Minh thấy tình huống trước mắt sợ rằng không tìm được nơi thích hợp.
Tô Oanh gật đầu, nàng nhớ khi đi về hướng bộ tộc thấy địa thế ở đó khá bằng phẳng.
"Thành chủ, ta nhớ đến một nơi." Chương Nặc đi theo đột nhiên mở miệng
"Nơi nào?"
"Đi về phía bộ tộc, có một mảnh đất địa thế tương đối bằng phẳng, cây cối cũng không nhiều, ta đã đi qua một lần nhưng cũng chỉ là đi ngang qua nên bây giờ mới nhớ ra."
Nơi mà Chương Nặc nói từ lăng mộ đi ra, đi thêm khoảng hai giờ nữa, vòng qua một cánh rừng là có thể nhìn thấy.
"Quả nhiên là một vùng đất rộng lớn."
Lúc này Trình Minh xuống ngựa để kiểm tra tình trạng đất.
Tô Oanh cưỡi ngựa chạy xung quanh một vòng, phát hiện nơi này không chỉ nhìn lớn mà thôi, thực tế cũng lớn đến kinh người, nếu có thể sửa sang lại ít nhất cũng có mấy trăm mẫu đất.
Nếu nơi này nếu có thể trồng lương thực thì bọn họ không cần phải tốn quá nhiều tiền để mua lương thực nữa.
Tô Oanh sai Chương Nặc đánh dấu trên bản đồ sau đó tiếp tục đi tìm, những nơi này vẫn chưa đủ.
Khó khăn lắm mới ra ngoài, Tô Oanh muốn làm xong hết những chuyện này rồi trở về cũng chưa muộn, nhưng Tiêu Tẫn rời đi khiến cho hai đứa trẻ rất bất an, ban đêm nàng không trở về sẽ khiến cho chúng nghĩ linh tinh, tú tú anh để bầy sói đi theo tiếp tục tìm với họ, tìm được thì đánh dấu lại, tìm xong thì trở về sau còn nàng trở về trước.
Khi Tô Oanh trở lại thành, sắc trời đã muộn lắm rồi nhưng đi vào trong điện vẫn thấy một đôi mắt vừa to vừa tròn đang nhìn nàng đầy mong đợi.
"Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân trở về rồi!" Linh Nhi nhảy từ trên giường, chạy đến nhào vào trong lòng nàng.
Tô Oanh cũng ngồi xổm xuống ôm nó lên.
Đại Bảo cũng mong đợi nhìn nàng,"Mẫu thân..."
Tô Oanh đi tới, hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó,"Sao các con chưa ngủ?"
"Chúng con đợi mẫu thân về ngủ cùng." Đại Bảo kéo ống tay áo Tô Oanh trong mắt đầy vẻ ỷ lại.
Tô Oanh bế Nhị Bảo trở về giường,"Chờ một chút mẫu thân đi tắm rồi trở lại ngay."
"Chúng con đợi mẫu thân trên giường."
Tô anh xoa cái đầu nhỏ của bọn chúng xoay người trở về phòng tắm, hắc y nhân đã chuẩn bị nước nóng xong.
Tô Oanh thích ngâm nước nóng nên mỗi tối họ đều chuẩn bị nước nóng.
Tô Oanh đi vào phòng tắm tắm rửa, đi ra vẫn thấy hai đứa nhỏ đang chờ nàng, trong mắt tràn đầy vẻ ỷ lại.
Tô Oanh nằm giữa hai đứa trẻ, mỗi tay ôm một đứa đợi đến khi cảm giác hô hấp của chúng trở nên đều đặn, mới chậm rãi nhắm hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận