[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 543: Về Cùng Ta (2)


Chương 543: Về Cùng Ta (2)
Chương 543: Về Cùng Ta (2)
Chương 543: Về Cùng Ta (2)
Thằng nhóc này, chắc đang ước gì lúc này có thể thể hiện hết khả năng đặc biệt của mình với Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn rất nghiêm túc nghe, giữa lông mày không có hề có chút tức giận.
Sau khi nghe hai đứa thể hiện xong, còn khen ngợi rất nhiệt tình.
Tiêu Tẫn thực sự rất ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện ra rằng nhi tử của mình thực sự có thể đọc làu làu tứ thư ngũ kinh, vẻ ngoài nghiêm nghị thực sự rất giống, nữ nhi vậy mà đã học được cách vận khí khinh công, mặc dù chỉ là cấp bậc nhập môn thôi, nhưng đối với một em bé dưới năm tuổi thì cực kỳ hiếm có.
Tiêu Tẫn quay đầu nhìn Tô Oanh bằng ánh mắt khẳng định: "Ngươi đã vất vả rồi."
Tô Oanh nhướng mày, bé con của nàng mà sao nàng không bỏ công sức ra cho được?
Dù còn nhỏ, nàng cũng muốn chúng có năng lực tự bảo vệ mình, lỡ như một ngày đó không có ai bảo vệ được chúng nữa thì sao?
"Phụ thân, Linh nhi còn biết viết chữ, Sở tiên sinh khen Linh nhi viết chữ ngày càng đẹp." Nhị Bảo nói rồi xoay người chạy ra ngoài.
Đại Bảo không cam lòng yếu thế hơn nên đi theo ra khỏi nội điện.
Tiêu Tẫn nhìn hai đứa mà trong mắt tràn đầy ý cười.
Tô Oanh quay lại, liền chạm mắt với Tiêu Tẫn, hắn đen đi, gầy đi, nên dáng vẻ trông càng thêm rõ ràng.
Ở nơi khóe mắt còn có thêm một vết sẹo, rất nhạt, có thể là vì da xạm đi nên nhìn khá rõ.
"Tô Oanh, ngươi lại cứu ta một mạng."
Tô Oanh hơi nghi hoặc, nàng cứu hắn lúc nào cơ?
Tiêu Tẫn đứng dậy, kéo vạt áo phía trước ra, trên bờ ngực vững chắc có một vệt xanh tím rõ ràng.
Tô Oanh khẽ nhíu mày, vết ứ này đối với nàng mà nó không tính là vết thương, nhưng kỳ lạ là vết thương này ở trên người Tiêu Tẫn thì nàng lại thấy không được thuận mắt lắm.
"Đau trong lòng."
"Hừm."
"Bây giờ gặp lại, vẫn còn đau." Giọng nói trầm thấp còn nghe ra được chút tủi thân.
Mày Tô Oanh nhíu lại càng chặt, nếu là trước đây nàng chắc chắn sẽ nói rằng tên này lại đang làm trò, nhưng lời chưa nói ra mà tay đã đặt lên ngực người.
Ừm, cũng có cơ ngực đấy.
Bàn tay lành lạnh của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của hắn, động tác cực kỳ ái muội.
Nhưng Tô Oanh thì cực kỳ nghiêm túc, nàng muốn xác nhận xem có phải xương ngực bị sao không, không thì chỗ này rất dễ gây tổn thương đến tim.
Lực ấn của Tô Oanh khi nhẹ khi nắng khiến Tiêu Tẫn kêu thành tiếng.
Tô Oanh vội giảm bớt lực ấn: "Đau hửm?"
"Ừm."
"Trận chiến cuối cùng với Uy Vũ tướng quân lúc ấy, hắn ta ngoan cố muốn mạng của ta, thanh trường thương kia đã đâm vào chỗ nào."
Tim Tô Oanh đập thình thịch, mặc dù lúc này hắn đang đứng ngay trước mặt nàng nhưng khi nghĩ đến mối hiểm nguy lúc đó, toàn thân nàng lại căng cứng.
"Ta lùi lại để giảm bớt lực, nhưng vẫn bị đâm trúng. Nếu không có bộ đồ phòng hộ ngươi đưa cho ta, không chừng là ngươi sẽ phải báo thù cho ta."
Trước khi xuất phát, vì để phòng ngừa mà Tô Oanh cho hắn mặc một bộ đồ phòng hộ, nàng bỗng thấy thật may mắn khi mình làm vậy.
"Còn sống là tốt rồi, không thương đến xương cốt, vết ứ này bôi thuốc là tan ngay thôi."
Tiêu Tẫn nắm đôi tay đang rút lại của nàng, đưa đến bên môi rồi hôn nhẹ, động tác này khiến nhịp thở của Tô Oanh khựng lại: "Tô Oanh, về Sở quốc với ta nhé."
Trong mắt Tô Oánh ánh lên sự nguy hiểm: "Ta về làm cái gì."
Tiêu Tẫn nắm tay nàng chặt hơn một chút: "Ngươi không muốn tự tay trả thù sao?"
Tô Oanh cảm thấy bản thân chẳng có thù gì để báo, kiếp trước chết lúc xuân xanh, ít nhất một nửa là vì nàng ngốc, nên nàng không có cảm giác gì, nàng ở bên Tiêu Tẫn đến bây giờ, ngoại trừ việc thương tiếc hai đứa nhỏ, cũng là vì kính trọng hắn là một hán tử.
Không đợi nàng đáp, Tiêu Tẫn lại nói: "Ngươi còn nhớ rõ thân mẫu của mình không?"
Tô Oanh khẽ cau mày, tìm kiếm ký ức duy nhất của nàng về thân mẫu Giang Nguyên thị, là đã chết vì băng huyết khi sinh ra nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận