[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 546: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (1)


Chương 546: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (1)
Chương 546: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (1)
Chương 546: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (1)
Tiêu Tẫn nheo mắt lại, từ "cũng" này cho thấy nàng có thái độ hành vi như trên đối với hắn.
"Ừm, cũng."
Tô Oanh nhìn khuôn mặt dù hơi xạm đen nhưng vẫn tuấn dật hơn người, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Nàng nhanh chóng dời mắt: "Ngươi không hận không thể giết ta sao?"
Ánh mắt Tiêu Tẫn hơi khựng lại, vẻ mặt đen đi: "Người đáng chết đều đã chết."
Tô Oanh nhíu mày, cảm thấy lời này của hắn có chút gì đó.
Lúc nàng đang mải mê nghĩ suy, đột nhiên đội ngũ dừng lại, tới trạm dịch nghỉ chân ban đêm rồi.
Ngoài xe vang lên tiếng của Giang Dương.
"Vương gia, Vương phi, tới trạm dịch rồi."
Trạm dịch bọn họ nghỉ chân lại đêm nay chính là trạm dịch gần thành Mã Vương.
Quan trong trạm dịch biết Tề Vương muốn nghỉ chân dọc đường nên đã chuẩn bị từ trước.
Mấy ngày nay bọn họ ở trên đường, vì rút ngắn hành trình, nên buổi trưa không nghỉ ngơi, mà ngồi trên xe ngựa cả ngày, xương cốt Tô Oanh đều bị xóc cho sắp tan ra thành từng mảnh.
Sau khi Tô Oanh tới phòng trạm dịch, thì nằm luôn lên giường.
Xương cốt của trẻ con còn mềm, có thể nằm trên xe, không thấy mệt đến vậy, sau khi xuống xe thì có tinh thần hơn nhiều.
Tô Oanh tùy ý ăn chút gì đó, tắm rửa sạch sẽ, giao hài tử cho Triệu ma ma rồi hai người ngủ thiếp đi.
Sau khi Tô Oanh tỉnh lại, nàng nghe thấy giọng nói của Giang Dương ở ngoài phòng.
"Vương gia, Mã Vương đến rồi, nói trạm lộ biết Vương gia ở đây, nên tới thăm."
"Mời người vào đi."
"Vâng."
Tối hôm qua Tô Oanh ngủ sớm nên bây giờ tỉnh dậy sớm vẫn khá có tinh thần, nàng ôm hài tử vào giường trong, đắp chăn đàng hoàng cho chúng, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh thì nàng xuống lầu.
Lầu một có một nhà ăn, không lớn, nằm trọn trong một gian.
Mã Vương dùng biểu cảm không rõ nhìn Tiêu Tẫn, thấy giữa mày của hắn có thêm lệ khí so với trước đây, trong mắt hiện lên một tia thâm sâu.
"Trước đây bổn vương khi nghe Tề Vương gặp chuyện thì trong lòng thấy rất khiếp sợ, vì Sở quốc mà Tề Vương phải đầu rơi máu chảy,
"Khi nghe tin Tề Vương xảy ra chuyện, trong lòng bổn vương đã rất bàng hoàng. Tề Vương đã vì Sở quốc mà đầu rơi máu chảy, ai mà không biết, ai mà không hiểu đây, nhưng những võ tướng nhiệt thành ngoài kia thì làm sao khéo lời được như những quan văn, hoàng thượng nhẹ dạ cả tin mấy lời chúng nói oan cho Vương gia, thật sự là, khiến tim người ta lạnh lẽo." Vẻ mặt Mã Vương xúc động.
Tiêu Tẫn chỉ uống trà trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, Mã Vương nói xong chậm rãi nói: "Mã Vương cho rằng hoàng thượng không phân biệt đúng sai sao?"
Mã Vương sửng sốt, lời nói của ông ấy vốn có ý châm ngòi, sao lại thành ông ấy chướng mắt với Khang Trạch Đế rồi?
Tuy rằng trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng nói ra là một chuyện khác.
"Tề Vương hiểu lầm rồi, bổn vương chỉ thấy bất bình cho Tề Vương thôi."
Tiêu Tẫn buông chén trà trong tay: "Hoàng thượng sẽ trả lại sự trong sạch cho ta thôi."
Mã Vương biết Tiêu Tẫn lợi hại, nên nói theo hắn: "Tề Vương nói phải, bổn vương chúc mừng Tề Vương được rửa oan sâu trước, nắm được quyền lực lớn, ba mươi vạn binh quyền, nếu có kẻ muốn mưu hại Vương gia, cũng cần phải cân nhắc lại."
"Bổn vương phải nhanh chóng khởi hành hồi kinh, không tiễn được Mã Vương." Tiêu Tẫn đứng lên, ý tiễn khách cực kỳ rõ ràng.
Ý cười trên mặt Mã Vương bất biến: "Nếu không phải Tề Vương phải vội vã lên đường, bổn vương mời ngươi đến thành Mã Vương nói chuyện rồi, vậy thôi bổn vương cáo từ vậy."
"Không tiễn."
Giang Dương tự mình đưa Mã Vương ra trạm dịch, khi trở về thì sắc mặt sầm hẳn lại.
"Tâm địa Mã Vương này còn gian xảo nhiều hơn cả tóc của ông ta, tới đây nói mấy câu, không có câu nào là không thử Vương gia."
Giang Dương quay đầu lại thấy Tiêu Tẫn đang nhìn hắn ta, khiến hắn ta tưởng mặt mình bị bẩn mà đưa tay sờ mặt.
"Vương gia nhìn thuộc hạ làm gì?"
Tiêu Tẫn hơi kinh ngạc mở miệng: "Thế mà ngươi lại nghe ra được ông ta đang thử ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận