[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 547: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (2)


Chương 547: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (2)
Chương 547: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (2)
Chương 547: Bọn Họ Đã Quay Lại Kinh Thành Rồi. (2)
Giang Dương nghẹn lại, hắn ta cực kỳ nghi ngờ là Vương gia đang hạ thấp hắn ta!
"Rõ là trong tay Vương gia cũng chỉ có binh quyền của Cẩm Thành, đâu ra ba mươi vạn quân chứ, chẳng qua là ông ta chỉ muốn biết là Vương gia có giao hổ phù của Yến Tây Quan cho Hoàng thượng nay không mà thôi, biết thì ông ta có thể làm gì chứ, chẳng lẽ muốn cùng Vương gia ngài..." Giang Dương còn chưa nói xong đã ý thức được lời này không thích hợp, thức thời mau chóng ngậm miệng lại.
Tiêu Tẫn lạnh lùng liếc hắn ta một cái: "Về kinh rồi mà vẫn vậy, thì cứ chờ bị cắt lưỡi đi."
"Thuộc hạ đáng chết, xin Vương gia tha tội."
"Đi nắn thẳng lưỡi lại đi rồi đến gặp bổn vương."
"Vâng."
Khi Tiêu Tẫn trở lại sương phòng, Tô Oanh đang chuẩn bị bữa sáng.
Tiêu Tẫn ngồi xuống ghế, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn.
"Ngươi không ăn cùng Mã Vương à?"
Tiêu Tẫn không thèm ngẩng đầu dậy: "Đối diện với gương mặt đó, ăn không nổi."
Tô Oanh phát hiện, tiểu tử này còn rất độc miệng.
"Cũng may là nhi tử của ông ta không giống ông ta." Tô Oanh không sợ Mã Vương sẽ nhận ra nàng, nếu nàng không thừa nhận thì ai có thể chứng minh người chữa bệnh cho Mã Vương phi là nàng?
Tiêu Tẫn dừng đũa lại, không thay đổi sắc mặt: "Làm sao? Nhớ thế tử Mã Vương à?"
Tô Anh không nhận ra một chút khác thường nào: "Ta chỉ băn khoăn liệu liệu pháo photon của ta có giúp ích được cho bệnh tim của hắn ta không."
Tiêu Tẫn bỗng dừng lại động tác tay: "Ngươi còn chữa bệnh cho ông ta?"
Bấy giờ Tô Oanh mới phát hiện biểu cảm của Tiêu Tẫn như sắp nổi giông bão: "Có vấn đề gì sao."
Tiêu Tẫn quăng chén đũa lên bàn: "Ngươi chạm vào chỗ nào của ông ta rồi?"
"Ta chạm vào ông ta làm gì?" Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn có một tật xấu, cái bệnh này không hề nhẹ.
Không chạm vào?
Tiêu Tẫn lại chậm rãi cầm chén đũa lên.
"Ta chỉ tò mò hỏi thôi."
Tô Oanh cau mày, tò mò thôi à? Dáng vẻ vừa rồi của hắn, e là nếu thế tử Mã Vương ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ đánh ngã hắn ta, không biết lên cơn gì nữa.
"Ngươi bớt phát điên đi." Tô Oanh ăn xong, đặt chén đũa lên bàn, chuẩn bị ôm hai bé con lên xe, chúng chưa tỉnh thì nên để chúng ngủ thêm chút, dù sao đi xe cũng nhàm chán, không bằng cứ ngủ đi, ngủ thêm mấy giấc là đến nơi rồi.
Đội ngũ tiếp tục khởi hành, đi thêm khoảng mười ngày nữa, cuối cùng họ cũng thấy được cửa thành.
Tô Oanh xuyên qua màn xe nhìn từ xa, dù nhìn thế nào đi nữa thì vẫn thấy cổng thành này vẫn kém hơn tường thành của thành Thiên Khôi một chút.
"A nương!"
Thấy cửa kinh thành, hai bánh beo nhỏ nhào vào lòng Tô Oanh theo phản xạ.
Tô Oanh ôm chặt chúng nhẹ nhàng trấn an, ý bảo chúng đừng sợ hãi.
Tiêu Tẫn nhìn cửa thành cao ngất, đôi mắt đen láy nặng trĩu.
Kinh thành, hắn quay lại về.
Vốn dĩ Hoàng thượng sẽ phái người tới cửa thành chào đón đội ngũ chiến thắng về triều, người dân cũng sẽ vây ở hai bên hò reo, tuy nhiên, khi đám người Tiêu Tẫn tiến vào thành thì trong ngoài kinh thành đều không có phản ứng gì với chuyện họ tới,
Mặc dù họ chỉ đi xe nhẹ với hành lý giản đơn vì phải lên đường, còn đại đội ngũ thì ở phía sau, nhưng đến một thái giám cũng không thấy, điều này thực sự không hợp lý.
Sau khi đội ngũ vào thành, trên xe dần trở nên náo nhiệt, tiếng rao bán vang lên khắp nơi.
So với thành Thiên Khôi thì tất nhiên kinh thành sẽ nhộn nhịp hơn nhiều.
Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu được xoa dịu, hài tử vốn có tính ham chơi tò mò nằm trên cửa sổ xe nhìn ra đường phố bên ngoài, hai đôi mắt to đầy mong đợi mọi thứ bên ngoài xe.
Tiêu Tẫn chưa được Hoàng thượng khôi phục lại vị trí cũ nên không thể về Vương phủ, lúc trước khi Tề Vương phủ bị khám xét, tư thất bên ngoài của Tiêu Tẫn cũng bị tịch thu.
Bây giờ họ đã về tới kinh thành, nhưng liệu có thể dừng chân ở kinh thành lần này hay không còn tùy thuộc vào ý tứ của Khang Trạch Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận