[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 548: Ổn Định Trước (1)


Chương 548: Ổn Định Trước (1)
Chương 548: Ổn Định Trước (1)
Chương 548: Ổn Định Trước (1)
Vì vậy sau khi cả đoàn vào thành, họ không ngừng một khắc nào tiến về phía hoàng cung.
Khi đội ngũ đến bên ngoài cửa cung, cấm quân đã lập tức ngăn họ lại.
Tiêu Tẫn và Tô Oanh xuống khỏi xe ngựa, hài tử thì vẫn ở trong xe, không nhất thiết phải theo họ vào cung.
Sau khi đám người Giang Dương đi đàm phán với cấm vệ quân, cấm quân mới tiến vào cung để báo cáo.
Không lâu sau, Khang Trạch Đế triệu hồi họ vào cung.
Tô Oanh đi đến bên cạnh Tiêu Tẫn, bước trên con đường trải đá xanh trong hoàng cung, bức tường son nghiêm trang mà lại buồn tẻ.
Tô Oanh không thích cảm giác này cho lắm nên bất chợt nhíu mi lại.
Tiêu Tẫn cảm nhận được cảm xúc của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bất chợt cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn đã làm cho sự sốt ruột của Tô Oanh cũng bị đè lại.
Đại đế Khang Trạch Đế đang chờ họ ở thiên điện.
Lúc mấy người họ đến đã có nội thị lập tức đi thông báo, chốc lát liền nghe được tiếng nói chói tai của nội thị vang lên.
"Hoàng thượng mời các vị vào trong điện."
Thiên điện không lớn, vừa bước vào thì Tô Oanh đã nhìn thấy được Khang Trạch Đế đang ngồi trên ngai vàng.
Ông ta mặc một bộ long bào tím vàng, người rất gầy, trong đôi mắt lạnh lùng mang theo một sự thâm trầm, cặp mắt sáng như ưng cứ như mãi mãi sẽ chứa đầy sự nghi kỵ và áp bức làm cho người khác không thể nào vui vẻ.
Ít nhất thì Tô Oanh không thích bị một ánh mắt thế này đánh giá mình, cứ giống như là đang xem xét một món hàng như thế nào.
Khang Trạch Đế nhìn Tiêu Tẫn bước vào bằng ánh mắt phức tạp.
Đây đáng ra là nhi tử khiến cho ông ta kiêu ngạo, nhưng sự ngang ngược ương ngạnh của hắn là cho ông ta bất mãn, hài tử có năng lực nhưng lại không chịu sự quản lý giáo dục luôn làm ông ta cảm thấy khó nắm bắt.
Cho nên tình cảm của ông dành cho Tiêu Tẫn là vừa thương vừa ghét.
Suy nghĩ cứ xoay vòng, sau khi bọn người Tiêu Tẫn đều đã bước lên rồi hành lễ xong, Khang Trạch Đế vẫn không hề lên tiếng.
Không biết trôi qua bao lâu thì Khang Trạch Đế thở ra một hơi nặng nề, giống như một người cha già đang than thở, bước lên tự mình nâng Tiêu Tẫn đứng dậy.
"Vất vả rồi."
Tiêu Tẫn đứng lên, khóe mắt ươn ướt cảm động,"Có thể cống hiến sức lực cho phụ hoàng là sự vinh hạnh của nhi thần."
Mí mắt Tô Oanh giật giật, nhìn bộ dạng hai phụ tử đầy xúc động này không thể không thốt lên câu, đây đều là những người có thực lực diễn xuất.
Khang Trạch Đế vỗ vỗ lên vai anh rồi mới nhìn sang Tô Oanh.
Trong khoảnh khắc hai mắt nhìn nhau cùng với Tô Oanh đã làm Khang Trạch Đế ngây người.
Nếu không phải là dung mạo giống nhau thì ông ta cũng sắp không nhận ra được nữ nhân trước mặt này, đây vẫn là đứa tức phụ không biết xấu hổ lại hạ tiện mà còn ngu ngốc như heo của ông sao?
Tô Oanh không hề sợ hãi trước sự quan sát của Khang Trạch Đế, khí thế của đế vương thật sự khiến cho người bình thường phải sợ hãi nhưng nàng lại không phải người bình thường.
"Các ngươi đi đường vất vả trở về, đi về nghỉ ngơi trước đi, còn về bản án trước đây thì trẫm đã sai hình bộ thượng thư đi thẩm tra lại rồi, đến lúc đó trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
"Đa tạ Hoàng thượng."
"Trẫm đã cho người thu xếp gọn gàng Vương phủ của ngươi rồi, cũng đã sắp xếp hết nô bộc cho ngươi, ba ngày sau trẫm sẽ cử hành tiệc mừng công ở trong cung, quay về đi."
"Dạ, thần cáo lui."
Tô Oanh và Tiêu Tẫn xuất cung, bỗng dưng Tô Oanh cũng không thể nào dò ra được ý của Khang Trạch Đế.
"Ngươi biết ông ấy đang nghĩ gì không?"
Tiêu Tẫn sực tỉnh: "Chúng ta vừa trở về đương nhiên là phải ổn định mọi thứ trước." Dù sao thì hổ phù cũng nằm trong tay hắn.
Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng "Về Vương phủ rồi nói tiếp."
"Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận