[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 552: Lòng Người Rồi Sẽ Thay Đổi (2)


Chương 552: Lòng Người Rồi Sẽ Thay Đổi (2)
Chương 552: Lòng Người Rồi Sẽ Thay Đổi (2)
Chương 552: Lòng Người Rồi Sẽ Thay Đổi (2)
Sau khi Giang Dương lui xuống, Tiêu Tẫn đi một vòng bên trong thư phòng, giống như để xác nhận gì đó rồi sau đó mới ra khỏi thư phòng đi về hướng viện của Tô Oanh.
Tô Oanh vừa dỗ cho hai đứa bé ngủ xong đang chuẩn bị dạo quanh Vương phủ.
Con người nàng lúc phải làm quen với một nơi xa lạ, thời gian đầu tiên nàng sẽ dành ra để tìm hiểu địa hình mảnh đất này, để chuẩn bị cho lúc cần.
Cô đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì gặp Tiêu Tẫn bước vào.
Hắn đã thay một bộ mãng bào màu tím đậm, màu sắc trầm tối mặc trên người hắn sự tự mang tới một khí thế rất mạnh mẽ, làm cho khắp người hắn tản ra một loại hơi thở người sống chớ vào.
Tiêu Tẫn nhìn nàng đi ra liền dừng bước chân lại "Muốn đi đâu?"
"Dạo quanh trong Vương phủ."
"Ta đi cùng ngươi."
Tô Oanh không từ chối, để bọn Bạch Sương đi trông coi hai bảo bối rồi đi ra khỏi viện với Tiêu Tẫn.
"Muốn đi tới chỗ nào?" Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng cực kỳ tự nhiên.
Tô Oanh đang quan sát tình hình bốn phía xung quanh, cũng không chú ý tới hành động của hắn có điều gì kỳ lạ.
"Bắt đầu từ cổng chính, mỗi một chỗ ở Vương phủ đều phải dẫn ta tới một lần."
Tiêu Tẫn cười nói: "Trước đây ở lâu như vậy, sao đều quên hết cả rồi?"
Tô Oanh không thay đổi sắc mặt: "Đã trải qua quá nhiều chuyện nên quên đi vài thứ rồi, nếu ngươi không muốn thì tự ta đi vậy."
Tiêu Tẫn lại nắm tay nàng chặt thêm một chút "Ta dẫn ngươi đi, nếu không ngươi sẽ lạc đường đó."
Tô Oanh cảm thấy khả năng lạc đường của nàng bằng không, nhưng Tiêu Tẫn muốn dẫn đường thì nàng cũng không có lý gì để mà từ chối hết.
Hai người nắm tay nhau như đang tản bộ đi dạo qua mỗi một góc của Vương phủ một vòng, hành động thân mật của hai người cũng đều bị người hầu kẻ hạ trong Vương phủ nhìn thấy hết.
Ngụy Hỉ ở đằng sau nhìn thấy dáng vẻ thân mật của họ, trong lòng kinh ngạc không thôi, phải nói Tề vương và Tề Vương phi mới bị đi lưu đày bao lâu, sao trở về lại như thay đổi một người khác vậy?
Ngụy Hỉ âm thầm nhớ kỹ mỗi một hành động của hai người, dự tính ngày mai sẽ báo tin cho Khang Trạch Đế.
Tiêu Tẫn dắt Tô Oanh đi tới một cái đình hóng mát nghỉ ngơi, ánh mắt quét qua cực nhanh hướng về góc mà Ngụy Hỉ đang ẩn nấp.
Tô Oanh biết phía sau đang có người theo dõi "Ngươi dự định lúc nào mới tiễn người ra ngoài?"
Tiêu Tẫn thu hồi tầm mắt: "Đợi ta tìm được người phù hợp, chính là lúc hắn ta cút đi."
Những người được Khang Trạch Đế phái đến cũng không cần xử lý, chỉ cần giải quyết người đứng đầu, những người còn lại cũng dễ dàng kiểm soát hơn.
Đến tối, Tô Oanh thấy đám người Bạch Sương đem đồ của Tiêu Tẫn dọn vào phòng của nàng.
Tô Oanh nhíu mày, nhìn Tiêu Tẫn đang đi vào phòng: "Ngươi dọn đồ vào phòng ta làm gì vậy, ngươi không có chỗ ngủ?"
Tiêu Tẫn mặt không đổi sắc nói: "Vương phủ quá trống trải, buổi tối ta sợ tối."
Tô Oanh: " ?"
Tiêu Tẫn muốn tăng thêm tính thuyết phục cho câu nói kia nên tiếp tục nói: "Trước kia người của Vương phủ đều chết thảm trên đường lưu đày, oan hồn của họ, có khi nào đã trở về Vương phủ không?"
Tô Oanh cười khẩy: "Máu nhuộm trên tay ngươi, sợ nhiều bằng trăm ngàn cái Vương phủ rồi, ngươi nói hồn ma của đám người đó, có khi nào sẽ tới tìm ngươi không?"
Tiêu Tẫn nghiêm mặt nói: "Nên ta càng không thể cách ngươi quá xa."
"Việc này liên quan gì đến ta?"
"Ma gặp ngươi cũng sợ."
Ha!
"Cút!"
Tô Oanh liền quăng hết đồ của hắn ra ngoài.
Sau khi Tiêu Tẫn bị đẩy ra cửa, quay lại nhìn thấy đôi mắt đang dửng dưng nhìn hắn.
Đại Bảo bất đắc dĩ liếc lão cha nhà mình, lắc đầu thở dài: "Phụ thân, bên cạnh có gian phòng, ngài ngủ phòng kế bên đi."
Nhị Bảo xoa mũi nói: "Giường của a nương quá nhỏ, phụ thân vẫn là đừng nên vào chiếm chỗ."
"Được rồi, chúng ta vào ngủ thôi."
"Phụ thân ngủ ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận